Chương 11

Trí Tú cầm tập hồ sơ bệnh án đứng trước cửa phòng Trân Ni, liếc mắt nhìn Lệ Sa đang lo lắng, đứng ngồi không yên, Trí Tú còn tưởng dưới ghế có đính gai nên cô bạn thân của cô mới như vậy. Trí Tú như hiểu được tình hình, nhìn tập bệnh án thì cũng biết chuyện gì xảy ra. Cô bước từ từ vào phòng, nhoẻn miệng cười quan sát Trân Ni đang liếc mắt nhìn Lệ Sa, Trí Tú còn tưởng đâu hai người là kẻ thù của nhau cơ. Nhưng mà nhìn cô bạn thân của cô thấp thỏm thế này thì chắc là không phải rồi.

“Cô là Trân Ni?”

Trân Ni gật đầu. Lệ Sa xoay sang nhìn sang Trí Tú, đứng bật dậy định giật lấy bệnh án thì bị Trí Tú giấu đi.

“Lệ Sa, lại đưa thêm một cô mới vào viện nữa à?”

Trí Tú mĩm cười nhìn Lệ Sa rồi nhìn Trân Ni. Lệ Sa mặt đanh lại chẳng hiểu Trí Tú đang nói gì, ngay bên giường bệnh đã thấy Trân Ni nhếch môi cười khinh, cô xoay mặt đi không thèm nhìn lấy Lệ Sa một cái.

“Vẫn như cũ, quan hệ quá sức nên dẫn đến kiệt sức, âm đạ* bị tổn thương”

Trí Tú dõng dạc đọc từng chữ, Trân Ni nghe mà đỏ hết cả mặt, xấu hổ muốn chết đi. Cô liền đập đập tay xuống giường, tức giận muốn đánh người. Trí Tú nhìn tình cảnh trước mặt mình thật buồn cười, mặt Lệ Sa xám xịt, chưa thấy Lệ Sa căng thẳng như thế bao giờ, chứng tỏ cô gái trên giường bệnh này cũng không phải dạng tầm thường. Được rồi, vậy thì cùng tôi thử Lệ Sa một chút, ý nghĩ vụt qua đầu Trí Tú, cô nhoẻn môi đánh đánh tập hồ sơ vào người Lệ Sa đang chết trân.

“Lệ Sa. Sao thế?”

“Trí Tú, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

“Ây da, chuyện này không phải một hai lần. Có gì mà cậu phải xấu hổ chứ?”

Trân Ni muốn đào cái hố rồi tự chôn mình xuống dưới cho rồi, chứ ngồi đây mà nghe chuyện xấu hổ này khiến cô không bị thương chết mà tức hộc máu chết. Lệ Sa giật giật môi, cười như không cười

“Cậu sao thế, đừng nói lung tung. Tớ đã đưa ai vào viện ngoài cô ấy đâu chứ?”

“Trí Tú, cậu đừng có bịa chuyện…”

“Hai người im lặng đi. Thật phiền phức”

Trân Ni chẳng muốn nghe. Trí Tú gật gật đầu, đi lại gần Trân Ni, cười tươi lộ hai hàm răng trắng đều, đúng là nụ cười toả nắng mang thương hiệu của Kim Trí Tú này thật khiến người khác phải động lòng. Trân Ni ngại ngùng, cắn môi nhìn gương mặt đẹp rạng ngời của Trí Tú, Trân Ni cố gắng cong môi đáp lại. Lệ Sa đứng từ phía xa nhìn Trân Ni đỏ mặt, mang gương mặt ngưỡng mộ nhìn Trí Tú mà không khỏi khó chịu, vô thức tiến đến giường Trân Ni.

“Trân Ni, để tôi kiểm tra nhé”

Trân Ni xấu hổ, gật gật đầu rồi cụp mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt kiều diễm của Trí Tú

“Cậu định làm gì?”

Lệ Sa tức nổ đom đóm mắt, nắm lấy tay Trí Tú khi thấy cô vịn lấy tay Trân Ni. Trí Tú xoay mặt nhìn Lệ Sa, nén lấy tiếng cười trong lòng mình. Rõ ràng là Lệ Sa có tình cảm với cô gái này.

“Tớ kiểm tra giúp cô ấy. Thế nào? Sợ tớ chạm vỡ bảo bối của cậu à?” – Trí Tú nhướn mày nhìn Lệ Sa lúng túng

“Dạo này bác sĩ Kim đùa giỡn quá mức rồi”

“Bạn học Lệ Sa, cậu là đang cản trở công việc của tớ”

Trân Ni nhìn cả hai người nói chuyện tưởng đùa mà như không đùa. Không gian chợt im bặt khiến Trân Ni sợ toát mồ hôi, tưởng tượng đến cảnh hai người choảng nhau ngay tại đây. Trân Ni giọng đều đều lên tiếng cắt ngang

“Bác sĩ Kim, phiền chị rồi”

Trí Tú mĩm cười gian manh nhìn Lệ Sa rồi xoay mặt về phía Trân Ni, nở nụ cười hiền

“Trân Ni, tình trạng sức khoẻ của em khá yếu, cần bồi bổ nhiều một chút. Đừng làm việc quá sức, nhất là trong chuyện quan hệ, dễ ảnh hưởng đến việc sinh con sau này”

“Vâng, em hiểu rồi. Sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu ạ” – Trân Ni gật đầu, tiếp nhận lời của Trí Tú, nói như đinh đóng cột như muốn Lệ Sa nghe được

Lệ Sa cau mày nhìn chằm chằm Trân Ni, cô cảm nhận được tia lạnh lẽo đang dán lên người mình, vờ như không chú ý đến cảm xúc của Lệ Sa, Trân Ni gật đầu cảm ơn Trí Tú rối rít, miệng liên tục hứa sẽ không để xảy ra tình trạng này.

“Được rồi. Trân Ni, nghỉ ngơi một chút sẽ được xuất viện”

Trí Tú gật đầu, xoay lưng ra ngoài không quên nhìn cô bạn thân mình tức đỏ người, đứng nhìn Trân Ni không chớp mắt. Trí Tú nhếch môi, lắc đầu.

“Tôi mệt”

Trân Ni trượt người xuống giường, kéo chăn lên che kín người. Nói như muốn đuổi khéo Lệ Sa

“Vừa rồi ngồi nhìn bác sĩ Kim thì không than mệt, người ta vừa bước đi đã mệt rồi” – Lệ Sa nói như trách móc

“Cô là có ý gì?”

“Tôi làm gì có ý gì. Tôi mới là người phải hỏi em có ý gì với bác sĩ Kim mà nhìn người ta đến đỏ mặt”

Em muốn đôi co, được rồi. Tôi cùng em đôi co, không tin được là em nhìn người ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ đó, còn nhìn tôi thì liếc ngang liếc dọc. Nếu không phải là em đang bị thương, tôi liền muốn thao em.

Suy nghĩ vụt qua đầu khiến Lệ Sa bức rức.