An im lặng không trả lời. Tại vì anh nói quá đúng, cô không còn gì để phản bác. Hay vì cô đã quá mệt mỏi, mệt đến mức chẳng còn hơi hơi sức đâu mà mở miệng.
Cô lấy chiếc chăn đang che cơ thể không một mảnh vải của mình, kéo lên, kéo cao khỏi đầu. Cô muốn đi ngủ.
Đăng cứ nghĩ cô sẽ bao biện cho những việc làm của mình. Nhưng không, cô chỉ im lặng, không phản kháng hay dù chỉ một lời giải thích. Anh cũng chẳng muốn làm khó dễ ai cả, anh rời khỏi căn phòng đó.
Giây phút cánh cửa kia khép lại tạo nên "rắc" một tiếng. Có một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên một gương mặt tuy không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại mang một vẻ đẹp dịu hiền.
Nửa tháng sau, vẫn tiếp tục tình trạng như đêm đầu tiên của cô. Anh đến làm cho xong việc rồi rời khỏi. Chỉ khác với lần đó một xíu xiu đó là anh không nói những lời như sỉ nhục cô. Mà họ im lặng làm, giống như hai con người khiếm khuyết, không thể nói chuyện. Nhiều lúc anh đã rời khỏi đó rồi, cô nằm trên giường dùng tay xoa bụng, khẽ thì thầm:
"Con ơi, con có ở trong này chưa?"
Ngày hôm nay là chủ nhật, cô xin phép Quỳnh với anh cho mình ra ngoài một buổi. Mục đích là đến bệnh viện thăm mẹ. Nhưng cô không nói thật. Cô chỉ nói mình muốn đi dạo để hít thở không khí thôi. Đơn giản vì cô không muốn ai biết chuyện mẹ cô đang nằm viện. Họ biết thì được lợi ích gì? Chỉ càng thêm khinh thường cô thôi.
Từ lúc kí xong hợp đồng đến giờ, cô dọn sang ở cùng với hai vợ chồng họ. Ban đầu cô không chịu, nhưng Quỳnh ép. Cô ta nói phải như vậy thì mới nhanh chóng có con, hai người khỏi phải dây dưa. Lúc đó cô chỉ có thể gật đầu. Ừ thì đồng tiền làm nên tất cả.
Lúc đó hai vợ chồng đang dùng bữa sáng nên ậm ừ để cô đi.
Cô đến thăm mẹ, sau khi được làm phẫu thuật xong, cơ thể bà khỏe hơn trông thấy, bác sĩ còn nói, nếu sau hai tuần mà tình trạng của bà vẫn cải thiện thế này thì có thể xuất viện.
Hôm nay, mẹ thấy cô đến thăm thì vui lắm, hơn một tuần nay cô chưa đến thăm bà. Bà có hỏi Nhiên rằng chị đâu thì cô bé trả lời mẹ như chị hai đã dặn đó là: chị đang đi làm kiếm tiền.
Ba mẹ con ngồi đó, tuy chỉ nói những chuyện vô vị nhạt nhẽo thường ngày nhưng cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Có thể mãi như thế này, thật tốt biết bao.
Một hồi, mẹ hỏi cô "An à, dạo này con làm gì mà có tiền chữa bệnh cho mẹ, còn có tiền thuê điều dưỡng chăm sóc mẹ mỗi lần con Nhiên đi học vậy?"
Nghe đến đây, cô có hơi giật mình nên mặt hơi tái đi. Nhưng rất nhanh cô trả lời mẹ "Con vẫn làm ở shop thời trang đó mà mẹ. Chị chủ biết mẹ bị bệnh nên cho con mượn tiền, sau này con làm, mỗi tháng chị chủ sẽ trừ một ít"
Thật ra thì cô đã nghỉ làm ở đó rồi. Suốt ngày, cô chỉ có thể ở tại căn nhà đó. Tối đến mới phải làm việc. Tiền cô có được để thuê điều dưỡng mỗi khi Nhiên phải đi học, lớp 12 mà, phải học ngày học đêm thì mới mong được vào trường Đại học top, cũng là tiền của Quỳnh.
Mẹ cô rất hài lòng với câu trả lời của cô. Thế giới này, ít ra vẫn còn người tốt.
Nhiên nghe đó nên vô thức thốt ra một câu "Chị hai, người ta cho mượn những 200 triệu để phẫu thuật cho mẹ luôn ạ"
Cô vội ra hiệu cho Nhiên im lặng, thật ra thì lúc trước hai chị em đã thống nhất với nhau là sẽ không để mẹ biết đến chi phí phẫu thuật. Chỉ cần nói với bà, đây là một ca phẫu thuật bình thường, khoảng vài chục triệu thôi. Đến hôm nay, Nhiên lại lỡ miệng như thế.
"À, mẹ, chị hai hôm nay ở lại ăn cơm luôn nha. Em đi mua cơm" Nhiên biết mình lỡ lời nên lãng tránh sang chuyện khác.
Mẹ cô tuy sức khỏe có yếu ớt, nhưng tai bà rất khỏe mạnh. Bà nghe rõ mồn một, cái Nhiên vừa nói đến 200 triệu. Đối với nhà bà, số tiền 200 triệu còn to hơn đống núi. Làm sao mà con gái bà có số tiền đó được.
"An, 200 triệu con lấy ở đâu ra?" Lúc này, bà rất nghiêm khắc.
Mặt cô tái mét "Mẹ... Mẹ đừng nghe Nhiên nói bậy. Làm gì có 200 triệu"
"Mẹ nghe rất rõ. Bây giờ con nói thật hay để mẹ tự mình đi hỏi bác sĩ"
Không được, mẹ cô đang yếu như vậy "Mẹ, không có đâu mẹ"
Mẹ cô tức giận, bà tức đến run người "An, con không chịu nói thật là muốn mẹ chết trước mặt con phải không?"
Cô hiểu tính mẹ, cô biết nếu mình không nói thật, mẹ cô sẽ tức đến đột quỵ mất. Huống hồ mẹ cô vừa mới phẫu thuật còn chưa khỏe hẳn.
An ngập ngừng "Thật ra thì... con đẻ thuê cho người ta"
Cả Nhiên và mẹ cô đều không tin vào những gì mẹ nghe thấy. Cả hai đều hướng mắt về phía cô.
Như có tật giật mình, cô run rẩy giải thích "Mẹ ơi, con chỉ mang thai cho người ta thôi. Đến ngày thì sinh nó ra... Đứa nhỏ không có chút liên quan gì đến con hết..."
Cô không thể nói thật cho mẹ biết... Rằng cô bán con mình.