Chương 46: Tần đại thần, cần tôi cởϊ qυầи giúp anh không?

Trong nhà vệ sinh nam, Tần Mạc buông lỏng cánh tay đang nắm chặt cổ áo cô: “Vừa rồi cậu không tiến vào mà đứng ngốc ở bên ngoài làm gì?”

“Hửm?” Phó Cửu nhướng mày, cười một cách phong lưu mà phủ nhận: “Khi nào tôi lại đứng ngốc? Không phải đang phóng điện với người ta sao?”

Tần Mạc “A” một tiếng, đi tới chỗ bên cạnh, anh cũng không đeo cà vạt, ngay cả cúc áo cũng mở ra hai nút trên cùng. Anh liếc mắt về phía cô một cái, tiếng nói hơi trầm lọt vào tai cô: “Không phải đã nói muốn đi tiểu tiện? Tại sao lại không vào?”

Phó Cửu nhìn nhìn bồn tiểu tiện dạng một nửa hình quả trứng.

Làm sao cô tiểu tiện bằng cái này được?

Thoạt nhìn cô giống như mỹ thiếu niên, thực chất vẫn là một nữ sinh.

Muốn tiểu tiện cũng không cần bồn nướ© ŧıểυ như vậy.

Đợi một hồi, Tần Mạc cũng đã nhận ra điều gì, chợt bước tới gần Phó Cửu, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt thu lại nóng rực nhìn chằm chằm cô, giọng nói rất nhạt: “Tôi đã tra trên mạng, gặp mặt là phải ăn cơm, uống rượu và đi tiểu tiện cùng nhau.”

Xem ra Tần đại thần rất nghiêm túc muốn cùng cô xi xi. (Đi tiểu ý, để thế đọc cho vui. :)) )

Công lược** gặp mặt thật muốn hại chết người.

**Cái từ này trong Vietpharse dịch là “tiến công chiếm đóng”, từ này dịch tắt sát nghĩa cũ, nghĩa chuẩn của từ “công lược”. Nhưng theo từ điển ngôn ngữ hiện đại thì từ “công lược” được baike giải thích như sau:



Tại trò chơi yêu đương cùng vai nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì có một số trò yêu đương có độ khó nhiều, cần mượn dùng bí tịch (hệ thống) mới có thể hoàn thành good ending/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ nay ban đầu áp dụng cho các trò game xã hội (ví dụ như TheSim ý), rồi chuyển qua dùng cho thể loại ngôn tình mang theo “hệ thống”. Mình ko dùng từ “tiến công chiếm đóng” vì nghe nó kỳ kỳ, quyết định giữ nguyên “công lược” theo Hán Việt cho đến khi nào tìm được từ thay thế. Nguồn: greyphan.com

Chỉ là... Muốn cô giải quyết như thế nào? Cô lấy đâu ra thứ đồ kia?

Phó Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Đột nhiên cô nâng mắt, một tay đè lại ngực người đàn ông, đẩy anh về phía vách tường!

Tay trái cũng nâng lên theo, đặt trên vách tường màu trắng bên cạnh Tần Mạc.

Tư thế như vậy, lưu loát như nước chảy mây bay.

Kế tiếp cô nhích lại gần, thổi một hơi vào lỗ tai của Tần Mạc: "Thực tế lúc gặp mặt còn có thể cởϊ qυầи giúp đối phương, Tần đại thần muốn thử một lần hay không?"

Cả người Tần Mạc cứng đờ, đến khi cô nói câu này anh mới phản ứng lại, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú trở nên đầy lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Anh nhìn người trước mắt, gằn từng chữ một kêu tên cô: "Phó, Cửu!"

"Hửm?" Phó Cửu còn đang cười, tay phải làm bộ muốn cởϊ qυầи giúp đối phương: "Đừng thẹn thùng, mỗi người đàn ông đều phải trải qua quá trình này. Nếu không so sánh thứ đồ kia nhỏ hay lớn, làm sao có thể biết được ai mạnh hơn ai, đúng không?"

Rốt cuộc Tần Mạc cũng không thể nhịn thêm nữa, tay bắt lấy cổ tay của người làm anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, môi mỏng dùng sức nói, đáy mắt tràn ngập sát khí: "Có phải cậu không muốn sống nữa hay không?"



"Không có nha, tôi chỉ là đang biểu đạt tình bạn của mình. Tần đại thần mời tôi ăn tôm hùm nhiều như vậy, đương nhiên tôi phải bày tỏ lòng biết ơn một chút. Đều là anh em tốt, đừng câu nệ như vậy." Phó Cửu chớp chớp mắt, cúi người lại gần anh. Gương mặt xinh đẹp kia càng thêm rõ ràng, làn da trắng nõn mịn màng thậm chí còn có thể nhìn thấy lông tơ rất nhỏ kia. Thêm cả nhiệt độ cơ thể, thật sự là muốn mạng người.

Tần Mạc âm ngoan nhìn cô, làm sao cũng không thể áp chế được cảm giác xúc động muốn bóp chết người.

Bịch một tiếng!

Anh trở người một cái, mạnh mẽ đè cô vào vách tường, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Nếu cậu còn sờ loạn, tôi sẽ hủy móng vuốt của cậu!"

Phó Cửu cũng không thèm để ý bị anh đè nặng, quay đầu lại, cười sáng lạn với người đối diện: "Tần đại thần trong sáng như vậy, chẳng lẽ vẫn là trai tân?"

Bộ dáng lười biếng cùng tóc bạc kia, xác thật rất giống con mèo mà anh nuôi.

Đều không biết tốt xấu như vậy!

Tần Mạc hít sâu một hơi, tay dùng sức nhéo cằm thiếu niên, gằn từng chữ: "Ngoan một chút, đừng ép tôi gϊếŧ chết cậu! Hiểu không?"

"Tức giận?" Phó Cửu thấp giọng khuyên bảo: "Đừng nóng giận, như vậy quan hệ mới tốt được."

Tần Mạc cười lạnh, đẩy người cô ra, sửa sang lại cổ áo hỗn độn của mình: "Đừng dùng giọng điệu lúc phóng điện nữ sinh để đùa giỡn tôi, giải quyết chuyện của cậu nhanh một chút rồi nhớ trở về!"

"Được rồi." Phó Cửu lắc lắc cổ tay phát đau, vô cùng tiếc nuối nhìn bóng dáng lạnh băng vừa nói xong liền xoay người bước đi kia, cười như không cười... Haha, không nghĩ tới đại thần lại là loại ngây thơ ngang ngược...