Nhìn thiếu nữ dỗ ông nội vui vẻ như một đứa con nít, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Kiều Thừa Huân hiện lên chút dịu dàng.
Người phụ nữ này, cuối cùng không làm anh thất vọng.
“Ông nội, vẻ mặt phải tự nhiên một chút, lưng đừng cong…”
“Ông nội, cười một cái thôi.”
“Hoàn mỹ ~ ông nội rất đẹp trai…”
…
Thiếu nữ cầm máy ảnh cực kỳ chuyên nghiệp, vừa nhìn liền biết là có kinh nghiệm, mà ông cụ Kiều từ trước đến nay đều nghiêm túc vậy mà ngoan ngoãn nghe cô sắp xếp.
Điểm này, làm Kiều Thừa Huân càng kinh ngạc vui mừng.
Mặt trời ngả về hướng Tây, ánh nắng chiều sáng lạn chiếu một tầng mông lung xinh đẹp xuống vườn hoa, thiếu nữ tự do dạo chơi trong bụi hoa, còn giống như thiên sứ ngây thơ hồn nhiên.
Trong lúc này, Kiều Thừa Huân nhìn mà ngây ngốc, đẹp quá…
Nhưng mà trong vườn hoa đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi: “Ôi! Thừa Huân, mau đến đây!”
Kiều Thừa Huân giật mình hoàn hồn, đôi mắt sắc bén liếc nhìn vườn hoa, không thấy bóng dáng xinh đẹp của thiếu nữ đâu, chỉ có một mình ông nội.
Chết tiệt, cô đâu rồi?
Ánh sáng dịu dàng trên mặt không còn sót lại gì, nhanh chóng chạy đến.
Ôn Đề Nhi té xỉu, khuôn mặt trắng bệch, giống như một đóa hoa hồng trắng lụi tàn, nằm yên ở trong bụi hoa, hai tay vẫn duy trì tư thế nhấn play.
Trái tim Kiều Thừa Huân giống như bị thứ gì đó đâm thủng, đau đớn nhanh chóng lan tràn.
Người phụ nữ chết tiệt, anh biết cô có gì đó không thích hợp mà, hóa ra là cô bị bệnh rồi!
Ông cụ Kiều thấy cháu tra ngẩn người, sốt ruột đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Thằng ngốc này, còn đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh đưa đi bệnh viện!”
Kiều Thừa Huân giật mình hoàn hồn, nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất, lấy máy ảnh trong tay thiếu nữ, đưa cho ông nội, sau đó ôm lấy thiếu nữ, xoay người rời đi.
… …
Khi tỉnh lại, địa điểm thay đổi, trần nhà màu trắng đập vào mắt cô, ngửi được mùi thuốc nồng đậm.
Đây là bệnh viện sao?
Ôn Đề Nhi chậm rãi mở mắt ra, trên gương mặt trắng xanh lộ ra vài phần tiều tụy, đầu vẫn mờ mịt như cũ, cảm giác này không quá thoải mái.
Chống người ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, không có một người.
Kỳ lạ, sao cô lại ở trong bệnh viện?
Đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, muốn đi toilet, lại phát hiện trên mu bàn tay có kim truyền.
Ngẩng đầu nhìn, bình truyền dịch còn một nửa chưa truyền xong, nhỏ giọt chậm như vậy, đợi truyền xong bàng quang chắc chắn bùng nổ rồi.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nhổ kim trên tay ra, máu chảy ra.
“A… Đau quá…”
Chỉ là đầu không đau đớn như trước nữa, vì thế âm thầm quyết định, đợi lát nữa đi vệ sinh xong thì về nhà.
…
Ôn Đề Nhi vừa mới đi không lâu, Kiều Thừa Huân cầm một phần cháo trở về.
Trong phòng bệnh trống không, bình truyền dịch vẫn còn lung lay không theo quy luật, kim tiêm có nước trong bình truyền dịch chảy ra.
Đáng chết, người phụ nữ đó đâu?
Nhanh chóng đi vào phòng bệnh, để cháo lên bàn, đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Mặt u ám chặn một y tá đi ngang qua, trầm giọng nói: “Cô gái truyền dịch ở phòng 607 đâu rồi?”
Y tá nhìn anh một cái, đã bị khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh hớp hồn, sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, “Anh à, anh đừng vội, tôi giúp anh tìm xem.”
Kiều Thừa Huân không thèm liếc mắt nhìn y tá một cái, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa thang máy, đôi mắt như chim ưng hiện lên một tầng khí lạnh chỉ trong nháy mắt.
Rất tốt, cố ý chơi trò mất tích làm anh chú ý đúng không?
Môi mỏng cong lên độ cong xấu xa, đi đến cửa thang máy.
“Đinh…” Cửa thang máy mở ra.
Ôn Đề Nhi hoàn toàn chưa phát hiện ra phía sau có nguy hiểm, vừa mới giơ chân lên, cánh tay đã bị người ta nắm lấy.