Chương 61: Chút lưu manh ấy của tôi tính là gì

Kiều Thừa Huân bước nhanh đến trước sofa, dùng lực ném cô xuống.

Đau quá!

Người đàn ông chết tiệt, có phải anh điên rồi không?

“Kiều Thừa Huân, anh là tên khốn nạn, mau thả tôi ra!” Ôn Đề Nhi còn đang vùng vẫy, dần dần mất hết sức lực, không còn sức vùng vẫy.

Người đàn ông khàn khàn nói bên tai cô: “Muộn như vậy mới trở về, đã quên lời tôi cảnh cáo cô sao?”

“Tôi trở về lúc nào liên quan gì đến anh, nói không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau cơ mà!”

“Ôn Đề Nhi, cô là vợ tôi!” Người đàn ông đột nhiên quát khẽ một tiếng, giống trình bày một sự thực, lại giống tuyên bố chủ quyền.

Trái tim Ôn Đề Nhi giống như bị thứ gì đó đâm mạnh, đau đớn lan ra, đôi mắt có chút chua xót.

Cô căn bản không muốn làm vợ anh!

Người đàn ông đột nhiên còn nói: “Đừng có mà tìm đàn ông ở bên ngoài, hửm?”

“Tôi, tôi…” Cô đâu có tìm đàn ông ở bên ngoài chứ?

Cái tên lưu manh này!

Sức lực trên tay giống như hết thời gian vậy, cô không còn sức lực buông tay xuống.

Không muốn cãi nhau với anh, trái tim rất mệt mỏi.

Kiều Thừa Huân mở to mắt một lát, trong lòng lại có vài phần không đành lòng, ngọn lửa giận cũng dập tắt một chút.

Người phụ nữ chết tiệt, giả bộ khóc làm anh cảm thấy đáng thương sao?

Thật đáng tiếc, anh không để mình bị xoay vòng đâu!

Chỉ là không biết vì sao, trừng phạt của anh đã tiến hành không nổi nữa, cứ cứng đờ như vậy, còn không nhúc nhích.

Ôn Đề Nhi ngẩn người, sao anh lại không nhúc nhích rồi hả?

Nước mắt làm ẩm ướt đôi mắt, đôi mắt khẽ chớp chớp, nghĩ tới chuyện gì đó.

Hóa ra không phải anh đang trêu đùa cô, mà là thật sao?

Kiều Thừa Huân nhanh chóng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt vô tội của cô, trong lòng lại có chút chán ghét dâng lên không lý do.

Cùng lúc đó, trái tim cũng có chút khó chịu, đó là một loại tâm lý mâu thuẫn, làm anh không biết theo ai.

Muốn xoay người lên tầng, Ôn Đề Nhi đột nhiên mở miệng: “Anh tin phải không?”

Đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, không có trả lời, bởi vì anh không hiểu ý của cô.

Ôn Đề Nhi còn nói: “Tôi và Đường Vực Tân đi thuê phòng, những lời này anh tin phải không?”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng là chuyện thực.

Quả thật Kiều Thừa Huân đã tin, mà bây giờ, anh đã phản ứng kịp, chuyện mình làm có bao nhiêu ngu ngốc.

Cô lừa anh, mà anh tin cô.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, trầm giọng nói: “Cô đùa giỡn tôi.”

Ôn Đề Nhi cười lạnh lùng, “A, Kiều Thừa Huân, chỉ số thông minh của anh cũng chỉ có chút ấy.”

Lạnh lùng châm chọc xong, trên mặt lại khôi phục bướng bỉnh lỳ lợm ngày xưa.

Cô đùa giỡn anh thì sao chứ?

Tên lưu manh!

Đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên chút âm u, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Có phải cô cảm thấy làm như vậy, tôi sẽ yêu cô?”

“Yêu không dám nói, ít nhất cũng chọc anh giận, không phải sao?” Đôi mắt Ôn Đề Nhi lộ ra vui sướиɠ vì thắng lợi.

Kiều Thừa Huân giận quá thành cười, môi mỏng khẽ cong lên độ cong mê người.

Rất tốt, anh thua ván này, thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng anh sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, lạnh lùng nói: “Trên thế giới không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ, tốt nhất cô đừng để người khác nắm được điểm yếu, nghe cho rõ đấy.”

Ôn Đề Nhi cười đắc ý, gật gật đầu.

Kiều Thừa Huân không nói gì nữa, xoay người lên tầng, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đi tới cửa, nhặt điện thoại di động lên.

Ấn di động một cái, điện thoại đã tắt máy vì hết pin, cô nhanh chóng đi lên tầng nạp pin.