Chương 48: Chồng em là Kiều Thừa Huân

Kiều Thừa Huân tao nhã cầm lấy một ly sữa, uống một ngụm, bữa sáng rốt cuộc cũng ăn xong.

Sau đó lại cầm tablet, mở khóa xong xem tin tức ngày hôm nay.

Phượng Vũ không cam lòng, cố gắng muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, “Anh Thừa Huân, em còn chưa ăn sáng, không biết lát nữa đến quán rượu Đế Hào có bữa sáng hay không.”

“Ừm.” Kiều Thừa Huân không chút để ý lên tiếng, dĩ nhiên là đắm chìm trong tin tức.

Phượng Vũ khẽ cắn môi, sao anh Thừa Huân lại có thể lạnh nhạt với cô ta như vậy, đáng ghét!



Ôn Đề Nhi lên tầng hai, đúng lúc gặp Bộ Khinh Khinh chuẩn bị xuống lầu, bắt được vấn đề: “Khinh Khinh, Phượng Vũ và Kiều Diêm Vương có quan hệ gì?”

“A…” Bộ Khinh Khinh cúi đầu, mợ chủ vậy mà gọi cậu chủ là ‘Kiều Diêm Vương’, thật lớn mật, cũng rất kỳ lạ.

Ôn Đề Nhi nhíu mày nói: “Trả lời vấn đề của tôi, ngẩn người cái gì.”

Vẻ mặt Bộ Khinh Khinh lúng túng, trả lời: “Cô Phượng Vũ là em gái ruột của cô Tư Tư, cô Tư Tư là bạn gái trước của cậu chủ, hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ đã chết…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“A, hóa ra là như vậy.” Ôn Đề Nhi lạnh nhạt nói xong, đi vào phòng mình.

Bộ Khinh Khinh đau buồn nhìn bóng lưng cô, mợ chủ nghe cô ấy nói vậy, sao không có một chút phản ứng thế?

Sau khi vào phòng, Ôn Đề Nhi cũng không có tâm tư dư thừa suy nghĩ đến bạn gái trước của Kiều Diêm Vương, chuyện này không liên quan gì đến cô.

Ngồi trước máy tính, khởi động máy.

Sau khi lên QQ, còn chưa kịp đăng lên wechat, cô nhận được tin nhắn của bạn tốt Đường Vực Tân.

Đường Vực Tân: Có thể hỏi cô gái một vấn đề, vài ngày anh đây không lên wechat, em kết hôn rồi hả?

Ngự tỷ hung mãnh: Kết hôn rồi.

Đường Vực Tân cũng là đứa bé từ cô nhi viện Xuân Nha, lớn hơn cô hai tuổi, cũng được người ta đón đi sớm hơn cô hai năm.

Ngoài cô ra, Đường Vực Tân hẳn là người tốt nhất trong cô nhi viện Xuân Nha.

Bộ dạng đẹp trai không nói, trên tay cha nuôi có công ty quy mô không nhỏ, không lâu sau là của anh ta, tóm lại thằng nhóc này gần đây thật sự dễ chịu.

Đường Vực Tân: Người đàn ông nhà ai thế, sao lại keo kiệt không làm rượu mừng cho em?

Ngự tỷ hung mãnh: Anh không biết sao?

Đường Vực Tân: Không biết mà, anh nên biết cái gì sao?

A… Ôn Đề Nhi thở một hơi, thằng nhóc Đường Vực Tân này chưa bao giờ chú ý bát quái, khó trách anh ta không biết.

Ngự tử hung mãnh: Chồng em là Kiều Thừa Huân.

Đường Vực Tân: What?

Ngự tỷ hung mãnh: Không tin thì thôi.

Đường Vực Tân: Nếu em mời anh đến quán rượu Đế Hào ăn vịt quay, anh sẽ tin em.

Lông mày Ôn Đề Nhi cong lên, con hàng Đường Vực Tân này có tật xấu làm người ta chán ghét.

Muốn gạt cô sao, không có cửa đâu.

Ngự tỷ hung mãnh: Thích tin hay không thì tùy.

Đường Vực Tân: Được rồi, anh mời em, có đến quán rượu Đế Hào không?

Hả?

Ôn Đề Nhi hoài nghi ngược lại, hỏi: Anh muốn mời em đến quán rượu Đế Hào ăn vịt quay sao?

Trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

Quán rượu Đế Hào là quán rượu lớn nhất trong thủ đô, ở đó có món vịt quay ngon nhất cả nước, giá cả cũng đắt dọa người.

Anh ta tuyệt đối sẽ không mời cô đến nơi đó đâu.

Đường Vực Tân: Một lát nữa hạng mục Thâm Hải Chi Đô đấu thầu, mời dự họp ở quán rượu Đế Hào, cha anh bảo anh đi xem náo nhiệt, em đến anh sẽ mời em ăn vịt quay.

Hóa ra có chỗ dựa là cha, cô đã nói rồi mà, tên vắt cổ chày ra nước này sao có thể mời cô ăn món vịt quay thủ đô quý nhất cả nước được…

Thực ra, Ôn Đề Nhi muốn ăn vịt quay ở quán rượu Đế Hào lâu rồi.

Cơ hội tốt như vậy, sao có thể lãng phí vô ích.

Ngự tỷ hung mãnh: Em đi, lúc nào thế?

Đường Vực Tân: Đợi đại hội đấu thầu kết thúc là gần 12 giờ, em có thể đến trước 12 giờ.