Xúc động của Ôn Đề Nhi, bị năm chữ ‘Cô nhi viện Xuân Nha’ dập tắt.
Thiếu chút nữa đã quên, điểm yếu của cô còn nằm trong tay anh.
Kiều Diêm Vương một tay che trời ở thủ đô, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cô nhi viện Xuân Nha có thể bị san bằng trong vòng một tiếng.
Thực sự làm người ta tức mà!
Ôn Đề Nhi dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu trừng mắt, cuối cùng không nói gì nữa.
Tính cách anh đúng là ngoan độc!
Lúc này, xe dừng lại, hóa ra đã đến bệnh viện.
Kiều Thừa Huân xuống xe trước.
Ôn Đề Nhi muốn mở cửa xe bên kia ra, lại bị anh ngăn lại: “Xuống bên này.”
“A…” Cô gái ngoan ngoãn, không có kháng nghị.
Kéo đùi bị thương di chuyển đến, cẩn thận xuống xe.
Lúc chạm xuống đất, cảm nhận đùi bên trái nóng rát đau đớn.
Cúi đầu, nhìn thấy trên đùi nhuộm đỏ, chỉ là trầy da, lại đau muốn chết.
Sau đó lại phát hiện, sườn xám rách ra rồi.
Qυầи ɭóŧ ren màu trắng lộ ra, hẳn là vừa rồi bị xe đυ.ng ngã mà rách ra.
Ôn Đề Nhi đứng không nhúc nhích, tươi cười trên mặt mang theo xấu hổ, nhìn về phía Kiều Diêm Vương xin giúp đỡ.
“Sườn xám rách ra rồi, hay là về nhà nhé? Trên đùi chỉ bị trầy da thôi, không đáng ngại.”
Dù sao chỉ là trầy da, trở về vài ngày là khỏi, không cần thiết phải đến bệnh viện lãng phí tiền thuốc men.
Kiều Thừa Huân yên lặng không nói một tiếng nào cởϊ áσ khoác tây trang, cũng không phải khoác lên người cô, mà che từ ngực cô xuống dưới.
Cuối cùng bế cô lên, cùng với cả áo khoác nữa.
Ôn Đề Nhi sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn sườn mặt anh.
Đây không phải là nhà anh, không cần thiết phải diễn như vậy?
“Tôi có thể tự mình đi được.” Ôn Đề Nhi tốt bụng nhắc nhở.
Kiều Thừa Huân hơi rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú mặt cô, khẽ mở môi mỏng, “Đừng nói linh tinh.”
Ôn Đề Nhi: “…”
Lại không nói nữa, anh cao hứng là được!
Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Kiều Diêm Vương, Ôn Đề Nhi bị ép rút mấy ống máu, kiểm tra toàn thân.
May mà chân trái của cô chỉ bị trầy da, đùi phải bị tổn thương làn da, tím một vùng, nhìn thấy mà ghê người, nhưng chỉ cần không chạm vào mà nói, kỳ thật tuyệt đối không đau đớn.
Từ trong bệnh viện ra, Ôn Đề Nhi ôm một đống thuốc bôi, ngồi trên xe buồn ngủ.
Cô mệt mỏi, dù sao vừa mới trải qua đại nạn không chết*.
*: Tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Kiều Thừa Huân yên lặng ngồi bên cạnh cô, mặt trầm xuống không nói một lời, chỉ là anh dùng ý cực kỳ rõ ràng, đó chính là tự mình đưa cô về nhà.
Đột nhiên, đầu cô gái vô ý nhích lại gần, vững vàng rơi vào vai anh.
Kiều Thừa Huân hơi giật mình, rũ lông mi, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô gái.
Trong ấn tượng, từng có một bé gái cũng ỷ lại vào anh như vậy.
“Tư Tư…” Anh khó kìm lòng nổi kêu tên cô ta, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt trắng xanh.
Cô ấy đã chết.
Tư Tư đã chết.
Không ai có thể thay thế được cô ấy.
Không ai.
Kiều Thừa Huân chán ghét đẩy đầu cô gái ra, không có thu lực cánh tay, sức lực mạnh, đẩy đầu cô đυ.ng vào cửa xe.
“Cốp…” Ôn Đề Nhi đau đớn tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt.
Chỉ vì mơ hồ buồn ngủ, tưởng rằng mình không cẩn thận đυ.ng vào cửa xe, đôi mắt vừa đóng, dường như không có việc gì ngủ tiếp.
Sau khi về đến nhà, Ôn Đề Nhi cầm túi thuốc xuống xe, nhảy nhót đi vào biệt thự.
Rốt cuộc cũng tự do, cô muốn đi tắm một cái, sau đó trở về phòng đấm gối vài cái.
Ai ngờ, Kiều Thừa Huân cũng đi theo, ở sau lưng gọi cô: “Đợi một lát.”
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Đề Nhi cứng đờ, quay mạnh đầu, nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi làm?”