Mẹ kiếp, vậy mà dám ra tay!
Ôn Đề Nhi khó thở, trên mặt không chỉ không có sợ hãi, trái lại càng thêm mạnh mẽ bức người.
“Dựa vào cái gì mà bà đây phải xin lỗi? Là bạn gái anh nhiều lần tìm tôi gây phiền phức trước, thì ra chỉ cho người phụ nữ của anh nhục nhã người khác, không cho phép người khác cãi lại sao? Anh nghĩ mình là tổng giám đốc bá đạo sao, phi! Đừng dùng mụn trên mặt anh làm tôi ghê tởm, bà đây vừa mới ăn no, cẩn thận nôn lên người anh!”
“Cô, cô…” Hoàng Tiểu Long hiển nhiên không phải người cãi giỏi, cô nói vài câu anh ta hoàn toàn không biết nên cãi lại thế nào.
Kim Ái Hoa giận giữ chẳng muốn lại cãi nhau nữa, giựt dây nói: “Tiểu Long, anh đừng nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta, nhanh đánh cô ta đi! Đánh chết kẻ tiện nhân này!”
Hoàng Tiểu Long được kẻ thiếu đầu óc giựt dây, nắm chặt quả đấm muốn đánh người.
Dưới tình thế cấp bách Ôn Đề Nhi kêu lớn: “Cứu mạng, đánh phụ nữ này!”
Giọng nói rất to, tiếng nói thanh thúy tuyệt đối không khó nghe, nháy mắt hấp dẫn một đám quần chúng vây xem.
“Đàn ông đánh phụ nữ sao? Đúng là đáng khinh mà!”
“Ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ.”
“Sợ thế, vậy mà đánh phụ nữ, là cha con sao?”
Mấy nhân viên hướng dẫn thấy tình hình càng ngày càng không khống chế được, nhanh chóng đứng ra ngăn cản, “Anh Hoàng, hay là thôi đi, chỉ là chuyện nhỏ, không nhất định phải ra tay đánh người.”
Hoàng Tiểu Long còn chưa đánh người, còn bị người ta nói như vậy, khí thế phút chốc giảm xuống.
Kim Ái Hoa không cam lòng cắn môi, trong lòng biết trận chiến này bọn họ đã thua, tiếp tục ầm ĩ cũng không có ý nghĩa, nhanh chóng lôi người đàn ông của cô ta đi.
Trước khi đi còn không quên nói một câu ngoan độc, “Ôn Đề Nhi, sau này đừng để tôi đυ.ng phải cô!”
Rốt cuộc đôi cẩu nam nữ cũng rời đi.
Ôn Đề Nhi thở phào nhẹ nhõm, tuy không chiếm được ưu đãi gì, nhưng tốt xấu gì cô cũng không thiệt thòi, không phân thắng bại đi.
Xoay người hỏi nhân viên thu ngân: “Quần áo của tôi xong chưa?”
Nhân viên thu ngân thấy Ôn Đề Nhi lợi hại, thái độ đã thay đổi cực lớn, hai tay đưa túi giấy qua, lấy lòng nói: “Cô Ôn, đây là quần áo của cô, mời cô nhận lấy, hoan nghênh lần sau cô đến.”
Ôn Đề Nhi cầm lấy mấy túi quần áo, đi ra khỏi cửa hàng bán đồ nam.
Hai tay đều đầy đồ, đi dạo phố như vậy thực sự không tiện.
Nghĩ có nên đến siêu thị để đồ ở tủ giữ đồ hay không, liếc thấy phía trước có bóng dáng anh tuấn hiên ngang, giống như quân vương cao ngạo, đơn độc tách ra trong đám người.
Quá khéo, đó không phải là Kiều Thừa Huân sao?
Ôn Đề Nhi nhất thời mặt mày hớn hở, chạy như điên đến.
Kiều Thừa Huân vừa mới họp xong xuống lầu, giờ phút này mang theo đám cấp dưới đến trung tâm thương mại thị sát, không ngờ tới mới vừa đi vào đại sảnh, thấy được cô vợ mới của anh.
Trên tay Ôn Đề Nhi cầm mấy túi quần áo, thở hổn hển chạy đến trước mặt anh, đem quần áo giao cho anh.
“Kiều Thừa Huân, anh ở đây thật sự quá tốt, đây là quà sinh nhật mua cho ông nội, anh lái xe đến đúng không? Làm phiền anh cầm giúp tôi về nhà nhé, tôi còn muốn đi dạo nơi khác.”
Trong đôi mắt thâm sâu của Kiều Thừa Huân phút chốc che đậy một tầng lạnh lẽo.
Người phụ nữ chết tiệt, dám công khai sai bảo anh làm chân chạy, anh nhớ rõ không cho cô loại quyền lợi này.
12 quản lý cấp cao cùng đi tới trung tâm thương mại, cùng với trợ lý Vương Hữu Vĩ của Kiều Thừa Huân, đều trợn mắt há miệng.
Không thể tin được…
Người phụ nữ kỳ lạ này vậy mà bảo boss xách đồ này nọ.
Hơn nữa… Mang về nhà là gì đây?
Ôn Đề Nhi cũng không có chú ý đến, Kim Ái Hoa và Hoàng Tiểu Long mới vừa đi không bao lâu còn đi dạo ở đây, mà hai người bị Kiều Thừa Huân hấp dẫn đi đến.
Bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV và trên mạng thần tài đệ nhất thủ đô đích thân đến thế giới này, há có thể không nhìn xem.