Ôn Đề Nhi lựa chọn một chiếc quần jean màu tím, quay đầu hỏi nhân viên hướng dẫn, “Nhân viên hướng dẫn, tôi muốn tìm quần thích hợp với người cao 1m72.”
Đợi một lát, không ai để ý đến cô.
Ôn Đề Nhi đợi tâm tình dần dần xấu đi, xem ra không trị bọn mắt chó nhìn người thấp, bọn họ sẽ không biết sự lợi hại của cô.
“Ôi chao, ôi!” Ôn Đề Nhi quát khẽ một tiếng, làm cho mấy nhân viên hướng dẫn trò chuyện vui vẻ ở sau quầy thu ngân hoảng sợ.
Vài người từ chối một lát, mới có nhân viên hướng dẫn tâm bất cam tình bất nguyện đi tới tiếp đón.
“Thưa cô, xin hỏi có thể giúp cô chuyện gì?”
“Thân cao 1m72, cân nặng 54 cân rưỡi, mặc số bao nhiêu thì thích hợp?”
Vừa dứt lời, đúng lúc Kim Ái Hoa đi vào khu vực này nghe thấy, nắm lấy cơ hội bắt đầu cười nhạo, “Một người đàn ông thân cao chỉ có 1m72 mà nói, số nhỏ nhất đi, vậy mà còn cần phải hỏi.”
Ngoài mặt thì nói chiều cao, lại dẫn dắt người ta liên tưởng đến người đàn ông có cái đó nhỏ, rõ ràng châm chọc người đàn ông này không được.
Ôn Đề Nhi nghe xong cực kỳ không thoải mái, nếu Kiều Thừa Huân là số nhỏ nhất, trên thế giới này có lẽ không có người đàn ông số lớn đi?
Mẹ kiếp!
Cô nghĩ làm gì loại chuyện này chứ, nhàm chán!
“Cô có chuyện gì, đi sang một bên.” Ôn Đề Nhi không khách khí mắng một câu, tiếp tục hỏi nhân viên hướng dẫn, “Nhân viên hướng dẫn, số nào thích hợp?”
Nhân viên hướng dẫn cũng không muốn rớt hạng trước mặt kim chủ lớn Kim Ái Hoa này, lạnh lùng nói: “Cô Kim nói không sai, số S là được rồi.”
“Nếu như không vừa có thể đổi không?” Ôn Đề Nhi lại hỏi.
Nhân viên hướng dẫn không kiên nhẫn, “Có thể, chỉ cần không xé mác của cửa hàng giữ gìn nguyên vẹn là được.”
“Được, tôi lấy cái quần này, cầm giúp tôi.”
Ôn Đề Nhi lấy quần xuống, dùng lực ném lên người nhân viên hướng dẫn.
Trong đáy mắt nhân viên hướng dẫn hiện lên ghét bỏ, nhắc nhở: “Thưa cô, cái quần này là 15 vạn, cô chắc chắn muốn mua?”
Kim Ái Hoa kêu một tiếng: “15 vạn ôi chao, ôi, Tiểu Long, quần ăn mặc bao nhiêu tiền thế?”
“Không đắt, 13 vạn.” Hoàng Tiểu Long nói xong cưng chiều nhìn thoáng qua khuôn mặt trang điểm của cô ta, sau đó nhìn về phía Ôn Đề Nhi, một giây sau liền kinh diễm rồi.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đơn thuần tự nhiên, da thịt trắng nõn sáng bóng, đôi mắt to long lanh có thần, có chút ngây thơ, đôi môi anh đào xinh xắn, sắc đẹp thay cơm.
Cho dù không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lại có thể làm lu mờ những khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, thậm chí làm người ta đã gặp qua là không quên được, lưu luyến quên về.
Kim Ái Hoa nhận thấy ánh mắt người đàn ông của mình kỳ lạ, cô ta nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt chữ điền đầy mụn, anh ta bị dọa sợ mở to đôi mắt.
Nếu không phải vì tiền của anh ta, cô ta còn lâu mới muốn cùng loại người kỳ lạ ra ngoài dạo phố!
Không có tâm tình đi cùng người đàn ông này, nghĩ vậy lại tiếp tục oán hận Ôn Đề Nhi, nhưng…
Sau khi Ôn Đề Nhi đưa quần áo cho nhân viên hướng dẫn, lại đi chọn quần áo khác, từ đầu đã không để châm chọc khıêυ khí©h của người ta ở trong lòng.
Kim Ái Hoa có cảm giác bị giội gáo nước lạnh, cố ý cao giọng nói: “Có người mặc toàn đồ vỉa hè đi vào cửa hàng xa xỉ không thấy mất mặt xấu hổ, rõ ràng là trả tiền không được còn phồng má giả làm người mập, rất buồn cười đó…”
Ôn Đề Nhi mắt điếc tai ngơ, lại chọn một chiếc áo sơmi trắng, một chiếc áo vest nhỏ màu rượu đỏ, cùng với mũ màu rượu đỏ, cuối cùng chọn một chiếc áo nỉ bành tô màu xanh đen và chiếc nơ màu rượu đỏ, việc lớn đã thành.
Nhân viên hướng dẫn ôm bộ quần áo nam, sắc mặt xanh đen đứng ở một bên, nhắc nhở: “Thưa cô, xin hỏi cô xem xong rồi sao?”
Xem xong rồi cô ta có thể treo quần áo về chỗ cũ.