Chương 22: Quần áo quý như thế nào, mà không cho người ta xem?

Nếu cô mở máy tính, không đủ bốn năm tiếng chắc chắn không đứng dậy, cho nên cô đi ra ngoài dạo phố trước.

Cách Kiều Hào Uyển không đến ba cây số có một trung tâm thương mại tên là Kiều Lệ, nghe nói là trung tâm thương mại xa hoa nhất, Ôn Đề Nhi lười không muốn đi xa hơn, liền chọn nơi này.

Dù sao thẻ của Kiều Thừa Huân có 300 vạn, hoàn toàn không sợ không đủ tiền.

Đi dạo một lát, Ôn Đề Nhi tìm quà thích hợp với ông nội, nhưng đây là trung tâm thương mại loại cao cấp, phần lớn bán đồ cho người trẻ tuổi.

Đúng rồi, người trẻ tuổi… cửa hàng theo trào lưu?

Trong đầu Ôn Đề Nhi lóe sáng, nghĩ ra được một chủ ý hay, dứt khoát bước vào một cửa hàng bán đồ nam.

Mới vừa bước vào, nhân viên hướng dẫn trà trộn nhiều năm trong đống trang phục xa xỉ kinh ngạc vui mừng nhìn qua, nhưng sau khi nhận ra quần áo trên người cô là hàng vỉa hè, cả đám lộ ra khinh bỉ.

Hầu như không có người bằng lòng đến tiếp đón cô, thậm chí còn có nhân viên hướng dẫn nhắc nhở: “Thưa cô, quần áo trong tiệm chúng tôi cực kỳ đắt tiền.”

Ý là nói, mua không nổi đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.

Từ khi Ôn Đề Nhi về nhà họ Ôn, mấy năm nay nghe không ít đủ loại ngôn ngữ chanh chua.

Loại cấp bậc gốc axit này của nhân viên hướng dẫn căn bản không chui được vào lỗ tai cô, oán hận nói: “Quần áo quý như thế nào? Mà không cho người ta xem?”

“Chuyện này cũng không phải, cô thích thì mời xem.” Nhân viên hướng dẫn lạnh lùng nói xong, cửa đột nhiên đi tới một nam một nữ, toàn thân lấp lánh phát ra ánh sáng hàng hiệu, nháy mắt chiếu rọi lợi thế nịnh nọt của cô ta.

Nhân viên hướng dẫn cong thắt lưng nghênh đón, “Anh Hoàng, cô Kim, hôm nay đến mua quần áo kiểu gì vậy ạ?”

Anh Hoàng, cô Kim…?

Ôn Đề Nhi tò mò liếc mắt nhìn.

A ha, người phụ nữ đó không phải là bạn học trung học của cô, Kim Ái Hoa sao?

Kim Ái Hoa còn là bạn thân của chị hai, điển hình của người phụ nữ hám giàu, gần đây dụ dỗ một phú nhị đại* mua một chiếc Ferrari, mỗi ngày đều khoe chiếc Ferrari đó trên wechat.

*: Hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

Phú nhị đại mua Ferrari, chắc là anh Hoàng này.

Quần áo trên người anh Hoàng không tệ, người thì… Ừm, không nhìn mặt còn phong nhã.

Hai người đó còn chưa phát hiện ra Ôn Đề Nhi, nhân viên hướng dẫn a dua nịnh hót đi đến khu vực đó.

Ôn Đề Nhi không để hai người đó ở trong lòng, trước khi chọn quần áo gọi điện thoại cho Kiều Thừa Huân hỏi một chút tình hình.



Trung tâm thương mại Kiều Lệ là cao ốc đôi.

Trong phòng họp nghiêm túc và trang trọng, 12 vị quản lý cấp cao của trung tâm thương mại ngồi nghiêm chỉnh.

Kiều Thừa Huân ngồi ở vị trí chính giữa, tay đang thao tác trên bàn phím trình chiếu ảnh dừng lại, di động đột nhiên vang lên qua.

Vang lên vài tiếng, anh mới nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói trong vắt đáng yêu của phụ nữ, “Kiều, xin chào, tôi muốn biết chiều cao và cân nặng của ông nội, tốt nhất là gửi cho tôi một bức ảnh, tôi muốn mua quần áo cho ông nội.”

Kiều, xin chào sao?

Đây tính là ân cần thăm hỏi.

Trong đôi mắt kiêu ngạo lạnh như băng của Kiều Thừa Huân hiện lên chút dịu dàng, cô mua quần áo cho ông nội sao?

Tính tình ông nội cứng nhắc, chỉ sợ không thích quần áo.

Nghĩ đến điều này, anh đã không trông cậy vào cô có thể mang đến kinh ngạc vui mừng cho ông nội, để cô tùy ý làm đi.

May mà đầu tháng anh đã đưa ông nội đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, nhớ rõ tình hình cơ bản của ông nội, “Thân cao 1m72, cân nặng chắc là 54 cân rưỡi, ảnh chụp lát nữa gửi cho cô.”

12 quản lý cấp cao nghe Kiều Diêm Vương nói, vẫn luôn cảm thấy kinh ngạc.

Boss vậy mà nhận một cuộc điện thoại không liên quan đến công việc trong hội nghị, đây là lần đầu tiên đi?



Tắt điện thoại, Ôn Đề Nhi nhìn ông cụ nghiêm túc gầy mà mạnh mẽ trong ảnh chụp.

Mày hơi nhăn lên, ông cụ hung dữ như vậy, có thể chấp nhận tâm ý của cô sao?

Mặc kệ, mua trước rồi nói.