Chương 20: Trừng phạt kí©h thí©ɧ

Trong hai giây ít ỏi, thân thể mềm mại không xương của Ôn Đề Nhi đã bị người đàn ông trong trạng thái bùng nổ thô lỗ ôm lên.

"Kiều Thừa Huân, anh, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống, a..." Sau lưng mềm nhũn, bị anh quăng trên giường, nhất thời hai mắt lóe sao vàng.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Kiều Thừa Huân nhanh chóng tới gần, hai tay mạnh mẽ gắt gao bóp chặt hai vai của cô, khiến cô không thể động đậy.

Cô gái vùng vẫy được càng lúc càng mạnh, bất đắc dĩ, người đàn ông đành phải dùng thêm sức trên hai tay giam cầm người cô, không cho cô tránh đi.

Cảm giác này giống như đã từng quen biết...

Chuyện lớn không ổn!

Ôn Đề Nhi cảm thấy mình có nguy cơ sắp rơi vào miệng núi lửa, vội vàng đưa tay bắt lấy hai tay của anh, "Cậu Kiều, anh đừng xằng bậy, có chuyện gì từ từ nói!"

Kiều Thừa Huân đưa môi mỏng hơi lạnh của anh tới gần vành tai của cô, vì đang cố gắng khắc chế mà tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, "Biết bây giờ là mấy giờ, hửm?"

Ôn Đề Nhi lờ mờ lờ mờ, sau đó mới hiểu ra chuyện gì,

Đại khái là... Cô làm ầm ĩ anh không ngủ được.

Thật ra, bình thường cô không phải như thế.

Lần trước ở nhà họ Ôn bị anh nhìn thấy cô để trần cánh tay chơi game online, đó là cô lần đầu tiên phóng túng như vậy, bởi vì cô sắp thoát khỏi vùng đất hủ bại kia, cảm thấy rất vui vẻ.

Mà bây giờ, cô cho rằng phòng ốc có hiệu quả cách âm rất tốt mới...

"Thực xin lỗi, sau này tôi không dám nữa." Cô gái ngoan ngoãn nhận sai.

"Nếu còn có lần sau, tôi không khách khí với cô!" Lần đầu tiên Kiều Thừa Huân nói với phụ nữ những lời thô kệch mạnh mẽ đến thế, rất vinh hạnh mà dùng trên người con mèo hoang này.

Ôn Đề Nhi vô tội chớp mắt mấy cái, vốn là mặt cười đỏ bừng, phút chốc nhiễm lên một tầng ửng hồng thẹn thùng.

Ông lớn Kiều còn chưa hết giận sao?

Không được, không thể chọc một người đàn ông đang tức giận, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

"Tuyệt đối sẽ không còn có lần sau, tôi thề!"

Mắt lạnh của Kiều Thừa Huân ngừng lại, không nói một lời đứng dậy, rút khỏi người cô.

Ôn Đề Nhi buông lỏng một hơi, tưởng rằng an toàn, cũng không ngờ...

Bỗng nhiên người đàn ông lật người của cô qua, nâng bàn tay lạnh lẽo như ngọc lên, "bốp" một tiếng, vỗ vào trên người cô gái.

Vỗ xong rồi còn chưa rút khỏi, năm ngón tay thon dài dùng sức bóp một cái.

"A..." Cô gái hoảng sợ kêu một tiếng, đau đến mức cô nhíu mày, nào có ai vừa đánh vừa bóp như vậy chứ, ông lớn!

"Kiều Thừa Huân anh biếи ŧɦái, a!"

"Bốp!" Người đàn ông lại quăng một cái tát xuống, trước lúc cô vùng vẫy, một cánh tay đè vai cô, đồng thời quỳ gối đè trên lưng cô.

"Biếи ŧɦái! Buông ra, đau!"

"Bốp..."

"Mau thả tôi ra, đau quá à!"

"Bốp!"

Bàn tay to mạnh mạnh mẽ tàn nhẫn kia, giống như nghiện vậy, tiếp tục đánh vài cái lúc cô gái không ngoan loạn xoay, đau đến cô sắp khóc.

Người đàn ông chết tiệt, xem mông của cô là bao cát sao?!

Hu hu hu... Đau quá...

Cuối cùng, cô gái thảm bại đầu hàng.

"Tôi biết sai lầm rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, hu hu hu..." Mấy tiếng hu hu phía sau, không phải khóc, mà là cầu xin tha thứ.

Đáy mắt Kiều Thừa Huân trồi lên một chút ánh sáng mềm mỏng, vẫn còn mềm lòng.

Nếu cô còn không đầu hàng, nói không chừng anh sẽ yêu cảm giác này.

Kiều Thừa Huân không nỡ mà lấy tay về, một gối vẫn còn đè nặng eo nhỏ của cô không rời, giọng lạnh lùng nói: "Sai ở đâu?"

"Tôi không nên chơi trò chơi suốt đêm."

"Còn có?"

"Tôi không nên la to."

"Ừ?"

"Tôi không nên mắng thô tục."

"Xong rồi?"

Chẳng lẽ còn có chuyện khác sao?

Ôn Đề Nhi vắt hết óc nghĩ rồi lại nghĩ, thật sự không nghĩ ra được, xin giúp đỡ: "Tôi chỉ nghĩ được như vậy, không bằng anh nhắc nhở tôi một chút."

"Không muốn bị tôi lên, mặc nhiều chút."

"..."