Vừa rồi anh nhìn thấy, cô vợ nhỏ bướng bỉnh này của anh, kêu gào ầm ĩ giống như một người đàn bà chanh chua, tuyên bố muốn đánh một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi.
Đáng chết, anh mới đi khỏi có vài phút, đã xảy ra chuyện gì?
Anh gấp không đợi nổi để biết sự thật, rồi lại không muốn nhìn đến dáng vẻ như ma quỷ này của cô, làm anh nghĩ muốn đau lòng, lại mâu thuân không muốn đau lòng.
Đột nhiên thấy phiền muộn, không nhịn được khẽ quát một tiếng: "Câm miệng."
Nói xong, nhìn thoáng qua người bên cạnh cô, đi đến nâng ông Phượng ngồi dậy.
Bà Phượng thấy Kiều Thừa Huân đến đỡ chồng mình, nghĩ anh đứng về phía họ, vui mừng tố cáo nói:" Thừa Huân này, cháu nên quản vợ mình tốt vào, cô ta bỏ thuốc vào đồ uống của Phượng Vũ, muốn hại chết Phượng Vũ!"
Vạn Mỹ Trân cũng hăng hái phụ họa nói: "Anh Thừa Huân, vừa rồi Phượng Vũ uống qua nước chanh với Ôn Đề Nhi mới phát bệnh, lúc trước tất cả mọi người đều thấy Ôn Đề Nhi đổ nươc chanh vào ly Phượng Vũ."
"Tôi nói, câm miệng." Kiều Thừa Huân không kiên nhẫn quát.
Trên người tản ra khí lạnh, giống như ma quỷ, đem không khí xung quanh đông lại.
Lạnh!
Mọi người giờ mới hiểu ra, hóa ra anh không có đứng về phía nào cả!
Bà Phượng mấp máy môi, định nói lại thôi.
Vạn Mỹ Trân tủi thân bẹp miệng, không dám nói gì nữa.
Cơ thể ông Phượng hồi phục được chút, cong eo ngồi trên ghế.
Ngẩng đầu nhìn Kiều Thừa Huân, lạnh lùng nói: "Thừa Huân, chú mặc kề cháu yêu vợ mình bao nhiêu, chuyện Phượng Vũ, cháu nhất định phải làm cho ra nhẽ, nếu không đừng trách ta không màng tình cảm!"
Kiều Thừa Huân nhìn vợ chồng nhà họ Phượng, ánh mắt chiếu thẳng vào Vạn Mỹ Trân, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt âm u của Ôn Đề Nhi.
"Nước ở đó, đến uống đi!"
"...”
Ôn Đề Nhi nhướng mày, Kiều Diêm Vương đây là có ý gì?
Quay đầu nhìn chiếc ghế phía bên kia, có để một cốc nước lọc bằng giấy.
Chần chừ một chút, mới đi đến cầm lấy ly giấy, uống một ngụm.
Kiều Thừa Huân thu mắt, sau đó dừng lại trên người vợ chồng nhà họ Phượng, trầm giọng nói: "Vừa rồi là ai đánh Đề Nhi?"
Giọng nam lạnh lùng trầm thấp, mang theo vài phần tức giận.
Vợ chồng họ Phượng sửng sốt, khó tin nhìn người đàn ông trẻ tuổi nhưng đầy lạnh lùng.
Tuy ngày thường Kiều Thừa Huân cũng có dáng vẻ ăn thịt người này, nhưng giờ phút này bọn họ mới cảm nhận được rõ ràng, Kiều Thừa Huân đang bảo vệ vợ mình.
Ôn Đề Nhi nghe vậy cũng sửng sốt, Kiều Diêm Vương hỏi như vậy, chẳng lẽ đang muốn đòi lại công bằng cho cô?
Bà Phượng nói: "Thừa Huân, ý cháu là gì? Vợ cháu là người bỏ thuốc đó."
"Chứng cứ đâu?" Kiều Thừa Huân lạnh giọng đánh gãy.
Bà Phượng ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Vạn Mỹ Trân, "Mỹ Trân nói tất cả mọi người đều thấy."
"Thấy cái gì?" Mắt Kiều Thừa Huân hơi tối lại, ấn đường thành hình chữ xuyên (川.), một cỗ khí lạnh vô hình tràn ra.
Bà Phượng không nhịn được rùng mình, hiển nhiên bị dọa, nói chuyện ấp úng, "Chính là, chính là thấy vợ cháu bỏ đồ vào nước chanh của Phượng Vũ"
Kiều Thừa Huân trầm giọng ngắt lời, "Bỏ cái gì vào?"
"Bỏ... Bỏ...”Bà Phượng càng ngày càng cảm thấy áp lực, cơ thể run rẩy, hướng ánh mắt nhờ vả về phía Vạn Mỹ Trân.
Tình huống Vạn Mỹ Trân cũng không khác là mấy, mỗi lần anh Thừa Huân tức giận, liền cảm giác giống như trái đất sắp nổ đến nơi.
May là anh Thừa Huân cũng không biết chuyện vừa rồi xảy ra ở hội sở, huống hồ lời cô ta vừa nói cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Vạn Mỹ Trân sợ hãi nói: "Đề Nhi đem nước chanh trong ly đổ sang ly của Phượng Vũ, Phượng Vũ uống vào cơ thể liền không thoải mái, mà Đề Nhi làm đổ cái ly, không có uống vào...”