Vạn Mỹ Trân nghĩ rất nhiều cách để phản bác những lời này, lại không thể nào phản bác được.
Mặc dù cô ta là thanh mai trúc mã của anh Thừa Huân, cũng không thể sống ở đây, vì vậy chỗ này còn có một biệt danh - - cấm địa của phụ nữ.
Trừ giúp việc và người nhà họ Kiều, bất kì người phụ nữ nào cũng không được vào sinh sống.
Nếu như có khách nữ đến thăm, anh Thừa Huân cũng sẽ sắp xếp cho họ đi khách sạn gần đó ở lại.
Bởi vậy có thể thấy được, tám chín phần là anh Thừa Huân đã kết hôn với Ôn Đề Nhi.
"Cô làm thế nào vậy?" Vạn Mỹ Trân hiểu rồi, nhưng vẫn muốn làm rõ vấn đề này.
Anh Thừa Huân không có khả năng duyên vô vớ cưới một con bé hư hỏng làm vợ, nói không chừng anh Thừa Huân có nhược điểm bị cô ta nắm trên tay!
Ôn Đề Nhi lười biếng trả lời: "Tôi làm thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là..., sau này cô phải đổi giọng gọi tôi là chị dâu, nếu không làm thế thì lúc chồng tôi tức giận, cả bản thân anh ấy cũng phải sợ hãi đó...."
"Cô, " Vạn Mỹ Trân bị kí©h thí©ɧ, lại không thể phản bác!
"Ha ha..." Ôn Đề Nhi không để tâm cười rộ lên, mỗi lần ngược hoa trắng nhỏ th́ tâm trạng cô rất tốt, quả thực vô cùng sảng khoái.
Đố kị và không cam lòng trong mắt Vạn Mỹ Trân nhanh chóng hóa thành lửa mạnh hừng hực, như sắp thiêu đốt cô thành tro tàn, bỗng nhiên ánh sáng linh hoạt chớp lóe, tỉnh táo lại rất nhanh.
"Cô cũng đừng có tự hào, dù cô gả cho anh Thừa Huân, anh ấy cũng sẽ không yêu cô đâu, trái tim của anh Thừa Huân đã sớm chết rồi, cô mãi mãi cũng không chiếm được tim của anh ấy!"
Đôi mắt linh hoạt của Ôn Đề Nhi hơi trầm xuống, tim của Kiều Thừa Huân đã chết? Nói cách khác... Từng bị tình yêu tổn thương?
Ôi, suy đoán mạnh mẽ như vậy, rất muốn nhiều chuyện một chút.
Chẳng qua, Kiều Thừa Huân không mong cô chọc phiền toái, cho nên những vùng cấm này, cô vẫn là đừng giẫm lên thì tốt hơn.
Ôn Đề Nhi ra vẻ khinh thường nói: "Vậy thì thế nào, tôi gả cho anh Thừa Huân của cô, muốn tiền bạc của anh ta, chứ không phải người của anh ta."
Nghe lời như thế, Vạn Mỹ Trân đâu có ngồi nổi nữa, cả giận nói: "Cô, có phải cô lừa gạt kết hôn không?"
Ôn Đề Nhi lơ đễnh nhún nhún vai, "Vạn Mỹ Trân, đừng giãy dụa nữa, tôi và anh Thừa Huân của cô gạo sống đã nấu thành cơm chín, cô không còn cơ hội rồi."
Cô cũng không ngốc, sao nhìn không ra Vạn Mỹ Trân có ý tứ với Kiều Thừa Huân, vậy thì tạm thời cho Vạn Mỹ Trân vị trí "tình địch số 1" đi.
Vạn Mỹ Trân cắn răng, một chữ cũng không nói, nhưng không cam lòng và đố kị toát ra trong mắt cô ta, đã làm lộ suy nghĩ trong lòng cô ta rồi.
Ôn Đề Nhi đã nói xong những lời nên nói, không cần lãng phí thời gian với Vạn Mỹ Trân.
Bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt một nữ giúp việc, "Cô tên là gì?"
"Mợ chủ, tôi tên là Bộ Khinh Khinh."
"Bộ Khinh Khinh, tên rất hay." Ôn Đề Nhi khen trong lòng, "Cô có thể mang tôi về phòng của tôi không?"
Hẳn Kiều Thừa Huân đã sắp xếp phòng cho cô xong rồi, cô muốn đi tham quan nhà mới của mình một phen.
"Được, xin mợ chủ đi theo tôi." Bộ Khinh Khinh dẫn đường phía trước, lên lầu.
Ôn Đề Nhi đi lên theo, đi được mấy bậc thang, bỗng nhiên quay đầu lại nói một câu: "Những người khác, phiền hãy tiễn cô Vạn một phen."
Có người nói vâng ạ.
Hai tay Vạn Mỹ Trân gắt gao nắm lại, Ôn Đề Nhi thật đáng giận, cô ta đừng có quá đáng!
Sau khi lên lầu, Ôn Đề Nhi bắt đầu hỏi thăm quy tắc với Bộ Khinh Khinh, mới tới thì phải thăm dò cho kĩ, đỡ phải rước họa vào thân.
"Khinh Khinh, trong nhà này có chỗ nào không được đi không?"
"À..." Bộ Khinh Khinh suy nghĩ, "Phòng làm việc của cậu chủ không thể đi vào, còn có phòng ngủ của cậu chủ không thể tùy tiện đi vào, lầu ba cũng không thể lên, những chỗ khác thì không có gì."
"Ồ, tôi biết rồi."
Xem ra bí mật của Kiều Thừa Huân đều ở trong phòng làm việc và phòng ngủ, hai chỗ này cô không có hứng thú, lầu ba thì càng không có hứng thú hơn nữa, cô không thích leo cầu thang.