Ôn Đề Nhi nhìn về phía người nọ, trên người mặc bộ váy dự tiệc ngắn màu hồng nhạt, khi cười lên có hai lúm đồng tiền, dáng vẻ hoạt bát, mang đến cho cô một cảm giác, cô ấy không giống một cô gái thích làm bộ.
Ấn tượng đầu tiên của Ôn Đề Nhi đối với cô gái này rất tốt, lịch sự nói: "Câu hỏi của tôi là, 345235 cộng 53256 bằng bao nhiêu?"
"A?" Cô gái kia a một tiếng, chống cằm nghiêm túc tính nhẩm.
Những người cùng tham gia khác nghe vậy, đầu nổ một cái.
Có người lén lút lấy di động ra để tính, vô tình bị Ôn Đề Nhi nhìn thấy, "Tôi không thích mấy người gian dối, cô có thể đi rồi."
Người nọ không cam lòng dậm dậm chân, xoay người rời đi.
Những người khác thấy thế, sao dám làm như vậy nữa, uống xong rượu nghiêm túc tính nhẩm.
Nửa ngày sau, uống xong mấy ly champagne, vài người đã gục xuống rồi.
Cuối cùng những cô gái còn tỉnh táo để trả lời, chỉ còn có năm người, trong đó có Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ, cùng với cô gái đầu tiên uống xong rượu.
Vạn Mỹ Trân chỉ cảm thấy mình vô cùng tỉnh táo, nhưng căn bản cô ta không nhớ được số Ôn Đề Nhi vừa nói là bao nhiêu, không nhịn được hỏi lại: "Đề Nhi, câu hỏi cô vừa đưa ra là gì vậy? Tôi không nhớ rõ."
Ôn Đề Nhi mỉm cười nói: "345235 cộng 53256 bằng bao nhiêu."
Giọng điệu không nhanh không chậm, thế nhưng Vạn Mỹ Trân nghe xong lại không nhớ nổi.
"Cô lặp lại lần nữa đi."
Ôn Đề Nhi tốt tính nhắc lại: "345235 cộng thêm 53256 bằng bao nhiêu."
Vạn Mỹ Trân vẫn không nhớ nổi, nhất thời cả người bùng nổ, "Cô không thể hỏi vấn để đơn giản hơn được sao? Số lớn như vậy làm sao nhớ được!"
Vừa dứt lời, cô gái uống xong rượu đầu tiên đột nhiên nói: " Đáp án là 398491!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Thật hay giả thế? Uống nhiều rượu như vậy, đầu cũng choáng váng làm sao tính nổi?"
"Đáp án đúng không?"
"Tôi vừa lấy máy tính ra tính, đúng rồi!"
Ôn Đề Nhi trực tiếp bỏ qua vẻ mặt âm u của Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ, đi đến trước mặt cô gái kia, "Cô rất giỏi, tính đúng rồi."
"A, làm sao cô biết tôi tính đúng rồi?" Cô gái kia tò mò hỏi.
Ôn Đề Nhi chỉ chỉ đầu mình, "Tôi hỏi xong liền tính ra đáp án."
Vừa mới dứt lời, lại khiến cho người bên ngoài xôn xao.
"Không phải chứ?"
"Xì~~ Làm gì có người nào lợi hại như vậy!"
"Cô không được không có nghĩa người khác không được, huống hồ câu hỏi vừa nãy thật ra rất đơn giản, chẳng qua con số hơi khó nhớ thôi."
.........
Ôn Đề Nhi mắt điếc tai ngơ đối với mấy lời này, tiếp tục nói với cô gái kia: "Cô tên là gì?"
" Minh Nhược Sơ, năm nay 18 tuổi, cô Kiều."
Ôn Đề Nhi ngắt lời cô, "Đừng gọi tôi là cô, nghe không hay, gọi tôi là Ôn Đề Nhi, tôi lớn hơn cô hai tuổi."
"Hì, vậy về sau tôi gọi cô là chị Đề Nhi được không?"
"Được," Ôn Đề Nhi cười cười, lấy ra di động, "Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ."
"Ừ!" Minh Nhược Sơ lấy ra di động, cứ như vậy, hai người trao đổi phương thức liên hệ.
Những người khác bị bỏ qua một bên, có người ghen tị, có người hâm mộ, cũng có người oán hận.
Vạn Mỹ Trân không cam lòng trừng mắt nhìn hai người, nhỏ giọng nói với Phượng Vũ: "Phượng Vũ, con tiện nhân kia đắc ý lâu như vậy, chúng ta có nên hành động không?"
Trong mắt Phượng Vũ hiện lên một tia hung ác, thấp giọng nói: "Cô đi chuẩn bị một chút, tôi sẽ mang con tiện nhân này đến."
"Được." Vạn Mỹ trân gật đầu, sau đó lớn tiếng nói với mọi người, "Ngại quá, tôi có chút say, tôi đi toilet một chút."
Nhưng mà cũng không có người nào để ý đến cô ta.
Đợi Vạn Mỹ Trân đi khỏi, Phượng Vũ giả dối đi đến chỗ Ôn Đề Nhi và Minh Nhược Sơ, mỉm cười nói: "Đề Nhi, chúc mừng cô có thêm một người bạn mới."