Chương 142: Cô vẫn là một đứa trẻ

Ôn Đề Nhi nhớ lại mấy lần trước, mỗi lần anh đi vào trong phòng cô đều không có chuyện gì tốt, vì thế dang hai tay chặn anh lại.

"Anh muốn nói gì thì nói ngay ngoài cửa là được rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ."

Kiều Thừa Huân nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, hơi dùng sức một chút nhấc lên, khiêng cô vào trong phòng giống như bao cát.

Động tác này dọa cô gái đến mức hoảng hốt sợ hãi, liều mạng giãy giụa.

"Kiều Diêm Vương, anh muốn làm sao, buông tôi ra!"

"Không muốn bị Khinh Khinh hiểu lầm chúng ta làm chuyện kia, thì đừng kêu lớn như vậy."

"......"

Ôn Đề Nhi lập tức ngậm miệng, đồng thời âm thầm mắng một tiếng: "Kiều Diêm Vương, ông nội anh!"

Kiều Thừa Huân đem cô nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó mình cũng xuống bên cạnh, quay đầu nhìn sườn mặt của cô.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, trên người cô đang mặc một chiếc váy ngủ đáng yêu, dáng người hấp dẫn lung linh, giống như thiếu nữ trong sáng bước ra từ trong truyện tranh.

Hình ảnh đáng yêu như thế, nhất thời khiến Kiều Thừa Huân cảm thấy mình giống như cha của cô, trong lòng không nói nên lời, trên tay cũng rất ăn ý kéo chăn phía sau cô lại, đắp lên người cô.

"Đắp chăn kín vào."

"Bệnh tâm thần....."

Ôn Đề Nhi mắng một tiếng, ngoan ngoãn đem chăn quấn chặt người.

"Có phải mẹ vừa gọi điện cho cô không."

"Ừm? Sao anh biết?"

Ôn Đề Nhi nhướng mày, không nghĩ tới Kiều Diêm Vương sẽ biết chuyện này.

Nói cách khác, trước đó bà Kiều đã gọi điện cho con trai mình!

Kiều Thừa Huân hỏi ngược lại: "Cô đồng ý rồi?"

"Mẹ anh muốn tôi thay bà tham gia cái hội họp quỷ quái gì đó, tôi có thể không đồng ý sao."

"Nếu thật sự không muốn đi, có thể không đi, có rất nhiều lý do để từ chối."

Tâm Ôn Đề Nhi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vậy Kiều Diêm Vương muốn cô đi, hay là không muốn cô đi đây?

"Tôi có thể không đi sao?"

"Không muốn đi sẽ không ai ép cô."

Khóe miệng Ôn Đề Nhi giật giật, liếc mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói thầm: "Bây giờ tôi không đi, về sau sẽ còn có buổi tiệc khác, giống bữa tiệc tối hôm qua không đi, bản chất cũng như nhau thôi."

Kiều Thừa Huân nâng môi cười nhạt, "Làm người phụ nữ của tôi, sẽ phải thích ứng cuộc sống giả dối xa hoa này. "

Ôn Đề Nhi đột nhiên xoay đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ kháng nghị, "Tôi mãnh liệt yêu cầu anh tăng tiền lương cho tôi!"

"Bên ngoài nói toàn bộ phụ nữ đều muốn ngủ với tôi, cho cô miễn phí một đêm thì sao?"

"......."

Bệnh thần kinh, biếи ŧɦái!

Cô gái đáng chết, vẻ mặt ghét bỏ kia của cô là ý gì?

Đáy lòng Kiều Thừa Huân có chút bực bội, bắt đầu mở miệng trêu chọc, "Ghét bỏ chồng mình như vậy, lần trước lúc cô cầu xin tôi, cũng không phải biểu tình này."

"Con người có lúc lầm đường lỡ bước, lần trước tôi bị lời ngon ngọt của anh lừa gạt, anh nghĩ rằng tôi sẽ bị lừa lần nữa sao. "

"Nếu không, tôi làm như vậy....."

Kiều Diêm Vương vừa nói vừa vén lên áo ngủ màu trắng.

Mẹ nó!

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!

Đầu Ôn Đề Nhi có chút lơ mơ, mặt đột nhiên nóng lên, mũi có chút ngứa ngứa, đó là chảy máu mũi sao?!

Kiều Diêm Vương đáng giận, dám dùng mỹ nhân kế với cô!

"Cầm thú, anh không phải là người!"

Cô vẫn là một đứa trẻ nha!

"Vẫn không hài lòng?" Kiều Thừa Huân cố ý xuyên tạc ý cô, nâng tay lên đem áo lột ra.

A a a!

Ôn Đề Nhi có loại cảm giác bị bom nguyên tử oanh tạc, lý trí sắp hỏng đến nơi, thật muốn hủy diệt địa cầu a a a!

Kiều Diêm Vương độc ác, cô mới không cúi đầu trước thế lực tà ác của anh đâu!

Không được, Ôn Đề Nhi, phải rụt rè!

Mẹ nó Ôn Đề Nhi, rụt rè! Ngàn vạn lần phải rụt rè!