Kiều Thừa Huân im lặng buông lỏng tay, trực tiếp đi đến cửa thang máy.
Ôn Đề Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, sau đó kịp phản ứng, anh ta muốn đi đâu?
Vội đuổi theo hỏi: "Anh không làm việc sao?"
"Đêm nay có cái tiệc tối, dẫn cô đi mua quần áo mới."
Ùng ục ục...
Một âm thanh không hài hòa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Kiều Thừa Huân.
Ôn Đề Nhi theo bản năng sờ sờ bụng của mình, vô lý, rõ ràng cô ăn cơm trưa rồi mới đi ra ngoài, sao có thể đói nhanh như vậy?
Khoan đã!
Ôn Đề Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Kiều Diêm Vương.
Mẹ nó!
Tiếng động vừa rồi phát ra từ bụng của anh ta???
"Chồng yêu, bụng của anh mới kêu sao?"
Kiều Thừa Huân nhìn cô, trầm giọng nói: "Tăng ca quên ăn cơm trưa."
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là anh vì đợi cô không được mà đã bỏ qua giờ cơm trưa.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trái tim Ôn Đề Nhi đau như bị kim đâm.
Kể cả đứa trẻ đều biết phải ăn cơm đúng giờ, cái tên này ngay cả trẻ con cũng không bằng!
Đồ đần!
Đang muốn nói chuyện, Kiều Thừa Huân đột nhiên lại nói: "Nếu cô cũng chưa ăn, vậy cùng nhau ăn đi."
"Tôi..." Ôn Đề Nhi kém chút nói ra cô đã ăn rồi, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt, đổi giọng nói: "Tôi muốn ăn chén lớn Đao Tước Diện!"
Vừa dứt lời, thang máy tới.
Hai người đi vào trong thang máy.
Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Đao Tước Diện bán ở đâu?"
Ôn Đề Nhi: "..."
Không phải đâu? Kiều Diêm Vương vậy mà không biết Đao Tước Diện bán ở đâu???
Ôn Đề Nhi như phát hiện đại lục mới: "Chồng yêu, anh biết Đao Tước Diện là gì không?"
Kiều Thừa Huân trầm mặc không nói, xem bộ dáng là không biết.
"Vậy anh biết đậu hủ thối không?"
Kiều Thừa Huân vẫn là trầm mặc.
"Bánh bao nhân thịt?"
"Trư Tạp Diện thì sao?"
"Thế còn Ngưu Tạp Phấn?"
"Miến lòng?”
(*) Đao Tước Diện: tên một loại mì, Trư Tạp Diện: là mì mà có các phần linh tinh của heo như thịt, gan, tiết, v..v.... Ngưu Tạp Phấn: giống như Trư Tạp Diện, nhưng là của con trâu
...
Rất tốt, Kiều Diêm Vương quả nhiên là Diêm Vương gia không dính khói lửa trần gian, đặc sản trong nước nhiều như vậy, vậy mà tất cả đều chưa từng nghe qua, coi như anh đã nghe qua, đoán chừng cũng chưa ăn qua.
"Chồng yêu à, tôi biết anh từ nhỏ đã sinh ra ở trong nhà của thần tài, nhưng anh cũng không thể vì kiếm tiền mà không biết hưởng thụ cuộc sống vậy chứ, nhân sinh chính là dựa vào ăn uống ngủ nghỉ vòng lặp vô hạn để duy trì, vì cái gì ăn muốn xếp hạng trước nhất, đó là bởi vì ăn đại biểu cho hưởng thụ bậc nhất..."
"Câm miệng."
"Nha."
Sau khi lên xe, Ôn Đề Nhi yên lặng thắt dây an toàn cho mình.
Rất hiếm khi Kiều Diêm Vương tự mình lái xe, cô cảm thấy trong lòng có loại chờ mong khó hiểu, cùng với một cảm giác hạnh phúc nhỏ bé len lỏi khắp người.
Kiều Thừa Huân chậm rãi chạy xe ra khỏi bãi đổ xe, bất đắc dĩ lại hỏi một lần: "Đao Tước Diện bán ở đâu?"
"Tiệm mì Tấn Hòa, có rất nhiều đại lý ở thủ đô."
Kiều Thừa Huân yên lặng nhớ lại bản đồ, đối với tiệm mì Tấn Hòa có chút ấn tượng, rất nhanh liền tìm được đại lý gần nhất.
...
Lúc này cũng không phải thời điểm ăn cơm trưa hay cơm tối, trong tiệm cũng không có nhiều khách đến ăn.
Hai vợ chồng tìm một chỗ nhìn cũng tương đối sạch sẽ ngồi xuống.
Gọi món ăn xong, Ôn Đề Nhi lập tức lấy điện thoại di động ra chơi.
Ánh mắt Kiều Thừa Huân rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, trầm giọng nói: "Lúc nào khai giảng?"
Ôn Đề Nhi âm thầm kích động, không nghĩ tới Kiều Diêm Vương thế mà lại chủ động nói chuyện phiếm với cô, đây gọi là hẹn hò sau cưới sao?
"Ngày 11 tháng 9 khai giảng."
Dứt lời, Ôn Đề Nhi chờ anh nói tiếp.
Sau đó là không có.
Hỏi người ta xong lại không nói lời nào, có bệnh...