Chương 2: Thái Tử Trường Sinh (2)

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ngay trước khi điện hạ phát sốt”, tổng quản một bên dập đầu một bên kêu khóc, như thể Thái tử thật sự bị tà ma ám nên nói mớ vậy.

Lão hoàng đế nghe vậy thấy vừa tức vừa phiền, “Hạ chỉ triệu hòa thượng đạo sĩ vào cung!”

Từ cổ chí kim, ít có hoàng tử được hưởng đế ân nhiều như vậy. Có cũng chỉ coi như là ân sủng , có thể là tài năng trác tuyệt như Hồ Bản, hay là mẫu phi đang được sủng ái nên yêu ai yêu cả đường đi hoặc là do mấy cái nguyên nhân nhỏ lẻ như là bề ngoài xinh xắn, đẹp đẽ chẳng hạn.

Chỉ là đến lão hoàng đế, Trạm Trường Phong đã hoàn toàn trở nên khác biệt, ông coi nàng như điểm chí mạng của bản thân.

n triều đã có tám trăm năm lịch sử, đến phụ thân của lão hoàng đế đã bắt đầu trở nên xao động, có thể nói là hỗn loạn.

Lão hoàng đế vẽ tranh viết chữ cực giỏi, nhưng chính trị, quân sự lại qua loa. Trước kia ông vẫn luôn chờ mong nhi tử lớn nhanh, có thể sớm rũ bỏ gánh nặng trên vai mà du sơn ngoạn thủy.

Có lẽ khí vận của Dịch gia đã bị mấy đời thiên tử trước xài sạch rồi, làm cho dòng dõi mỏng, liên tiếp ba đời vẫn chỉ có một nam đinh.

Thật vất vả mới có một đứa con trai, kết quả nhi tử chưa đến thập thất mà đã bệnh qua đời, chỉ để lại một đứa cháu trai cho ông.

Đứa bé này đúng là Trạm Trường Phong.

Trước linh cữu của Thái tử, lão hoàng đế khóc lớn, đây là vị thừa kế duy nhất cho hoàng vị của Dịch gia, ông nên đối mặt với liệt tổ liệt tông như nào đây!

Dịch gia đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Khóc xong, lão hoàng đế nhìn chằm chằm bụng thái tử phi, còn hy vọng, còn hy vọng, cháu của ông còn đó.

Lão hoàng đế lại không biết, ông xác thật đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, bởi vì thái tử đương nhiệm là nữ.

Nói đến đây không thể không nhắc đến, mẫu thân Trạm Trường Phong, Lý Vân Thu.



Lý Vân Thu xuất thân từ đại gia tộc, xong lại giấu giếm tài văn thao vũ lược, để khai chi tán diệp cho đế gia, chỉ có thể đóng nhi nữ tình trường. Đứng trước tang lễ của Thái tử, nàng vuốt ve cái bụng tròn vo cao ngất, thở dài, dù là vì giang sơn xã tắc, hay vẫn là vì chính bản thân, đứa bé này, bắt buộc chỉ có thể là nam.

Trạm Trường Phong ra đời trong hoàn cảnh như vậy đấy, tiếng khóc nỉ non đầu tiên sau khi chào đời còn chưa truyền xa đã trở thành Thái tử, Hoàng đế tương lai của triều n.

Lão hoàng đế có hy vọng, lập tức thay đổi dáng vẻ ăn không ngồi rồi trước kia, muốn thay đổi chăm lo quản lý vương triều. Tiếc rằng, giờ đây giang sơn triều n giống như một cái sàng, trong một chốc một lát là sửa không xong.

Ai, ông lấp không hết cũng không sao, ông còn có cháu trai mà, ông còn có cháu trai đây này.

Đúng là làm khổ Trạm Trường Phong, mới mười hai tháng tuổi, còn đang ngậm ngón tay, miệng còn hôi sữa đã hớn hở ngồi trong lòng lão hoàng đế, nghe trên triều văn võ kéo xả vô ích.

Ba tuổi bị bắt học chữ, bốn tuổi đọc sử sách, năm tuổi bị các loại thanh quan bác học uyên thâm vây quanh đọc kế sách trị thế, sáu tuổi học thuật đế vương, tám tuổi chính thức trở thành thái tử.

Dấu hiệu của việc trở thành thái tử, đó là nàng sử dụng cả âm mưu lẫn dương mưu để chặt đầu một đại gian thần của triều đìnn.

Máu tươi mang theo độ ấm bắn lên kim giai[1], cả mũ miện màu đen và y phục của nàng, đã bị lấp đi bởi tiếng hô “Điện hạ anh minh” vang khắp cung điện.

[1] kim giai : bậc thang của hoàng gia

Ngày ấy, tuyết rơi mỗi lúc một lớn, cho đến lúc nàng đi ra từ điện Thái Thanh đến đài Trích Tinh, trong mắt chỉ toàn là một màu trắng xóa, và núi. Nhưng, dãy núi đó, lại không tồn tại.

Ở hư vô

Hai bóng dáng trẻ con đang nằm cuộn mình, đối diện nhau, chỉ là một cái thì ngủ say, một cái thì còn tỉnh.

“Ta họ Dịch tên Trạm, hoàng tổ phụ ban tôn hiệu Trường Sinh. Nhưng, mẫu thân nói, cái tên Trường Sinh quá kiêu ngạo, lấy chữ nhỏ là Trường Phong, ngươi cũng là ta, ta sẽ đem một nửa tên của ta cho ngươi. Sau này, ngươi tên Trạm Trường Phong, ta tên Dịch Trường Sinh.”

Trạm Trường Phong xoa khuôn mặt có dung nhan giống nàng như đúc, sâu kín nói. “Ngươi, đúng là thảnh thơi, cái gì cũng không quan tâm…”