Chương 45: Đường lui

Sau một đêm ngủ ngon, Trần Tâm dậy từ sớm để đi kịp chuyến xe.

Chử Nguyên thản nhiên dính người, đi theo sau cô vào toilet vệ sinh rửa mặt, cả hai đều mệt mỏi bơ phờ nhưng vẫn không kiềm chế được những nụ hôn quấn quýt không rời. Nếu không phải thời gian gấp gáp, sợ rằng sẽ có thêm một màn hoan ái nữa trong phòng tắm.

Chử Nguyên thay quần áo, từ từ thắt cà vạt theo ý mình. Anh nhìn Trần Tâm vừa trang điểm xong, choàng khăn quàng màu đỏ lên cổ.

Trần Tâm do dự không biết có nên kể cho anh nghe chuyện về đoạn video trong tay Bùi Huyên hay không?!

Con người cô thích gây chuyện thị phi, nhưng lại nhát gan, rụt rè e sợ phiền phức. Lúc trước cô không nói ra chuyện đoạn phim với anh, thứ nhất là vì Bùi Huyên cảnh cáo uy hϊếp làm Trần Tâm không dám mạo hiểm. Cô hy vọng nếu mình giữ yên lặng, chuyện này sẽ qua đi.

Thứ hai là vì cô tự biết mình đuối lý, kẻ thứ ba trong cuộc vốn dĩ bị mọi người lên án chửi mắng. Dù Bùi Huyên có làm chuyện gì quá đáng cũng không bị ai trách móc.

Quan trọng hơn là lúc đó Trần Tâm không dám mơ mộng nghĩ tới Chử Nguyên sẽ đứng về phía mình, cô càng không dám mạnh miệng hùng hồn kêu anh bênh vực bảo vệ.

Nhưng đến hôm nay mọi việc đã khác, Chử Nguyên đang mù quáng yêu cô điên cuồng. Trần Tâm được nuông chiều nên kiêu ngạo ỷ lại, cô muốn tố cáo chuyện này với anh.

Nhưng lời vừa đến bên miệng cô lại nhớ tới ánh mắt Chử Nguyên, tình trạng trước mắt của anh…… Trần Tâm không muốn anh phân tâm lo lắng thêm về chuyện của cô.

“Em chú ý thời gian nhé, đã mấy giờ rồi?” Chử Nguyên thấy cô im lặng thất thần liền có chút không thoải mái.

“Còn sớm mà anh, mới 6:17 phút.” Trần Tâm nhìn điện thoại, 9 giờ cô mới phải lên xe. Trước 7 giờ ra khỏi nhà là vừa, giờ cao điểm từ khách sạn tới trạm xe ít nhất là một tiếng lái xe.

Chử Nguyên đi tới trước mặt cô, Trần Tâm ngoan ngoãn vùi trong lòng anh, mùi hương cơ thể trên người anh rất dễ chịu.

Chử Nguyên cúi đầu hôn cô, Trần Tâm mặc kệ màu son trên môi vừa mới thoa, đưa môi lên cho anh liếʍ mυ"ŧ. Chỉ là son môi thôi mà, cô thoa lại lần nữa là xong.

Họ ôm quấn lấy nhau, hai thân thể dính sát không rời tựa như trời sinh kết hợp thành đôi.

7 giờ kém, Chử Thế Tiêu lại gõ cửa phòng.

Trần Tâm sắp xếp xong hành lý, do dự một lúc cố gắng bình thản lên tiếng: “Anh à, Bùi Huyên có chìa khoá xe của anh không?”

Chử Nguyên ngớ người một lúc: “Hình như có giữ chìa khoá phụ, cô ấy mượn chưa trả lại.”

Trần Tâm cố kiềm chế giọng nói: “Em chưa kể cho anh biết, trong tay cô ta có đoạn phim chúng ta làʍ t̠ìиɦ trên xe.”

Chử Nguyên có chút phản ứng không kịp theo lời cô nói: “Đoạn video?”

“Đúng vậy, em cũng không biết vì sao camera hành trình trên xe anh lại quay cảnh chúng mình làʍ t̠ìиɦ trong xe!”. Trần Tâm mất kiên nhẫn nhưng lại không nhẫn tâm mắng anh: “Anh quên rồi sao, là lần đó tụi mình làm trên xe bị quay!” Chỉ có một lần làm trên xe mà cũng có chuyện, thật cạn lời!

Chử Nguyên im lặng, camera hành trình đó có thể quay cảnh trong và ngoài xe, Bùi Huyên đã đề nghị anh mua lúc đổi xe mới.

“Thôi, anh đừng lo lắng quá, không phải cô ấy…….cũng hủy bỏ hôn ước rồi sao”. Trần Tâm thấy anh chau mày liền có chút hối hận đã nói cho anh nghe chuyện này: “Em đang nghĩ cách rồi, anh đừng lo quá!”

Cô thì nghĩ được cách gì chứ?! Chử Nguyên để yên không hỏi. Anh lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định, anh chìa tay ra đợi Trần Tâm ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.

Anh giữ lấy tay cô, dịu dàng nói: “Anh biết chuyện này rồi, em không cần phải sợ.”

Trần Tâm không lên tiếng, phải, cô rất sợ, luôn sợ hãi trong lòng.

Sáng sớm Bùi Huyên nhận điện thoại của Bùi Văn Minh, cô còn chút ngái ngủ. Từ nhỏ, cô đã là viên minh châu trên tay Bùi Văn Minh nên ông sẽ không chấp nhận cô bị ức hϊếp tủi thân.

Cô khóc thầm trong khi nói chuyện điện thoại: “Ba, khi nào ba về, Huyên Huyên rất nhớ ba.”

Bùi Văn Minh không kịp an ủi cô, giống như đang rất vội vàng, nói với cô “Huyên Huyên à, chuyện của Chử Nguyên ba nói với con rồi. Chử Nguyên là người đàn ông tốt, người chồng tốt, có tình nghĩa có trách nhiệm, con đừng để tuột mất nhé!”

“Nhưng mà mẹ….mẹ nói……” Bùi Huyên nghe ông nói nước mắt càng chảy dữ dội hơn, cô tủi thân khóc gần như thành tiếng, giọng cô giống như đang giải thích với Hạ Lâm là mình vô tội trong sáng.

Dường như mối lương duyên trời cho này bị Hạ Lâm ngăn cản nên mới trắc trở như vậy.

“Được rồi, con hãy nắm chắc cuộc đời của con! Ba mẹ không thể bảo vệ con suốt cả đời, Ba…….” Bùi Văn Minh cũng không biết tại sao có chút nghẹn ngào.

Bùi Huyên cuối cùng cũng khóc ra tiếng: “ Ba tại sao ba không quay về khuyên nhủ mẹ, mẹ không cho con gả…..”

“Mẹ con đã rất cực khổ vất vả, con đừng trách mẹ con…..” Bùi Văn Minh trong lời nói chứa đầy cảm giác có lỗi: “Nhưng chuyện cưới xin không thể trì hoãn, con mặc kệ mẹ con, phải mau chóng đi tìm Chử Nguyên giải quyết mọi chuyện êm xuôi. Mấy ngày sắp tới con hãy lập tức đi tìm cậu ta, lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi thì trực tiếp đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn đi, hiểu không?”

Đại sự hôn nhân, làm sao cô có thể tự định đoạt! Lời nói hoang đường như chuyện đùa. Bùi Huyên sững sờ hơn nữa vì Chử Nguyên đã đi nơi khác trị liệu từ lâu rồi, ba chẳng lẽ không biết sao?

“Ba, con……..” Bùi Huyên còn đang muốn nói, đối phương đã vội vã cúp máy, chỉ còn lại tiếng “tút…tút…”

Bùi Huyên bỏ điện thoại xuống, đầu óc trống rỗng. Bùi Văn Minh hành động kỳ lạ, Hạ Lâm cố chấp, còn có chuyện xấu của cô bị bùng nổ…. cô phải làm sao bây giờ?!

Bùi Văn Minh cúp điện thoại, ông cảm thấy có lỗi với Hạ Lâm và Bùi Huyên, nhưng ông thật không lo được nhiều nữa. Để hạn chế sự nguy hiểm, ông đã từng bí mật lập một quỹ ủy thác 1 tỷ để dành cho Bùi Huyên.

Nhưng hôm nay, Lâm Tử Ý đang mang thai con của ông, hiển nhiên ông cần giữ lại cho con đường hậu vận sau này.

Lâm Tử Ý đã mang giọt máu của ông, đang ở trên máy bay ra nước ngoài lánh nạn. Chỉ cần Hạ Lâm với Bùi Huyên có con đường sống, Bùi Văn Minh không còn vướng bận lo ngại nữa. Ông hướng nhìn ngôi đền sang trọng ở vịnh Đông Lăng, ông biết rất rõ kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra với bản thân.

Bùi Văn Minh đi vào phòng sách, trong đó đã chuẩn bị sẵn rượu mạnh và thuốc an thần. Ông kiểm tra lại một lần nữa tất cả tài liệu. Con số trong tài liệu nửa thật nửa giả, vì để ngụy trang và bảo vệ Âu Tự Hoa.

Án tội của bọn ông rất phức tạp và nặng nề, đại đa số không thấy ánh sáng mặt trời ngày mai, hơn nữa còn liên quan rất sâu và quan hệ rộng lớn. Đồng phạm với hổ sói, chỉ cần một chút bị tiết lộ liền có thể dẫn đến nhà tan cửa nát, gia đình ly tán.

Chỉ cần Âu Tự Hoa miễn cưỡng mượn giới giải trí làm êm xuôi chuyện bị nổi trên bề mặt, thì đó là hy vọng sống sót duy nhất của tất cả bọn họ cùng chung trên con thuyền giặc này.

Đối với Bùi Văn Minh mà nói, ông là trụ cột của hai mẹ con Hạ Lâm và Bùi Huyên.

Lúc này Hạ Lâm còn đang xem ngọc phỉ thuý ở tiệm trang sức, nhân viên bán hàng mặt mày tươi cười tính tiền, khi quẹt thẻ bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Bùi phu nhân, ngại quá, máy cà thẻ hình như gặp trở ngại, bà có thể làm lại lần nữa không ạ?”

Hà Lâm không bao giờ khó khăn với người phục vụ mình, nghe vậy bà liền cà thẻ lại lần nữa: “Được rồi chứ?”

Nhân viên nhìn nhìn máy cà thẻ, nụ cười trở nên cứng ngắc: “Bà Bùi, xin chờ một chút, tôi sẽ thử một cái máy khác xem sao.”

Hà Lâm lúc này đã có chút không vui, chau mày: “Cô làm cái gì vậy? Lãng phí thời gian của tôi, thay lẹ lên chút đi!”

Bà không biết rằng, bắt đầu từ ngày hôm nay, tài sản của bà đã bị đóng băng, có đổi những máy thẻ khác cũng vô dụng.