Chương 24: Kỹ năng làʍ t̠ìиɦ sảng khoái không? Đều là do anh ta dạy đó (H)

Nhìn những vệt nước trên mặt đất, Chử Nguyên khẽ hỏi cô: “Sảng khoái không?”

Trần Tâm dựa vào tường thở hổn hển, vẫn không để ý đến anh, ánh mắt Chử Nguyên nóng rực nhìn cô chăm chú, vén áo cô đẩy áo ngực lên phía trên, đôi bồng đảo tròn trịa cao ngất bị lộ ra ngoài.

Chử Nguyên cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên vυ", nuốt trọn trong miệng. Trần Tâm bị anh mυ"ŧ mạnh đến mức khẽ rêи ɾỉ, ngực cô là nơi mẫn cảm nhất.

Chử Nguyên thè lưỡi liếʍ nhũ hoa cương cứng, nhẹ nhàng trêu đùa đầṳ ѵú sưng đỏ mẫn cảm. Cô liền quay đầu đi không nhìn hành động gợϊ ȶìиᏂ của anh nữa. Chử Nguyên đổi đi đổi lại mυ"ŧ mạnh hai bên vυ" căng tròn, làm cho Trần Tâm gần như phải đầu hàng, hận không thể cùng anh đi thuê phòng ngay lập tức.

Chử Nguyên đột nhiên dừng lại, dang hai chân ra quỳ xuống trước mặt cô, chiếc quần tây bó sát phác họa ra hình dáng đôi chân thon dài săn chắc. Anh thực sự không thể chịu đựng được nữa, vừa rút thắt lưng móc côn ŧᏂịŧ cứng rắn to lớn cao vểnh từ trong quần ra, vừa cởϊ qυầи lót của Trần Tâm nhét vào trong túi, vắt một chân cô lên vai anh.

Đầu óc Trần Tâm vẫn còn mơ hồ sau dư âm của cao trào, cô hơi ngẩn người, tay thuận theo vịn vào bức tường bên cạnh, chân trái đặt lên vai anh.

Chử Nguyên cao đến nỗi anh quỳ xuống khom lưng mới hôn được da^ʍ huyệt ướt đẫm của cô.

Trần Tâm vẫn mơ hồ trong hoan ái cho đến khi bị môi lưỡi anh mυ"ŧ mạnh buộc phải kiễng một chân lên mới ý thức được mình đang làm gì. Cô lại ở giữa ban ngày, trong phòng chứa sách vẫn đang mở cửa, bị cái tên sắc lang Chử Nguyên liếʍ láp da^ʍ huyệt vừa qua cao trào.

Con mẹ nó thật sự là điên rồi!

Nhưng mà sảng khoái!

Sự sảng khoái lúc này không giống với sự kí©h thí©ɧ khó cưỡng lại ban nãy, mà giống như là chìm vào dòng thủy triều ấm áp, thoải mái mà nghẹt thở.

Chử Nguyên ngậm chặt hai bên mép hoa huyệt, dùng lưỡi mυ"ŧ lấy hoa huyệt, thỉnh thoảng đầu lưỡi mềm dẻo tiến sâu vào da^ʍ huyệt càn quấy. Trần Tâm thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước miếng của anh hoà cùng dâʍ ɖị©ɧ của mình tạo nên âm thanh ái muội khó cưỡng. Sống mũi anh cao thẳng tắp như điêu khắc, hữu ý vô tình chạm vào nơi huyệt nhục ướŧ áŧ của cô, chóp mũi lành lạnh mang theo hơi thở nóng hổi, từ âm đế mẫn cảm đẩy thẳng đến khe hở thấm nước.

Trần Tâm sảng khoái tới mức không ngừng rêи ɾỉ, cô thật sự rất thích sự dâʍ đãиɠ khác hẳn với vẻ bề ngoài của Chử Nguyên. Anh mới quan hệ tìиɧ ɖu͙© chưa bao lâu mà đã thành thục như vậy rồi, quả nhiên là thiên phú dị bẩm, thật lợi hại.

Chử Nguyên vùi đầu liếʍ láp da^ʍ huyệt, dâʍ ɖị©ɧ tuôn trào làm ướt khuôn mặt tuấn tú của anh, nước miếng cùng dâʍ ɖị©ɧ theo cằm anh nhỏ giọt xuống cà vạt, anh lại không hề để ý chút nào, tiếp tục dùng đầu lưỡi càn quấy trong da^ʍ huyệt, nuốt xuống nước da^ʍ được dẫn ra, yết hầu cũng theo đó mà chuyển động.

Chỗ đó của cô luôn có một mùi thơm tinh tế như những trái đào chín mọng, khiến Chử Nguyên say giống như đang uống rượu. Anh ngậm lấy ngọc trai non mềm đỏ ửng, cố vắt óc suy nghĩ, khắp nơi trên thế giới đều là con người giống nhau, tại sao chỉ có cô là chỗ nào cũng thú vị như vậy?

Một tay Chử Nguyên đỡ bờ mông căng tròn mềm mại của Trần Tâm, một tay gia tăng tốc độ vuốt chặt côn ŧᏂịŧ to lớn của mình một cách hung bạo, sau đó lại dây dưa liếʍ mυ"ŧ da^ʍ huyệt cô rất lâu… Kɧoáı ©ảʍ dâng lên mạnh mẽ, anh gấp gáp bắn tinh vào trong qυầи ɭóŧ đã cởi ra của Trần Tâm.

Sau đó, anh dùng tay áo lau mặt giống như không hề có chuyện gì xảy ra, chậm rãi chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Trần Tâm nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ không thể nào mặc được nữa của mình mà tức muốn chết.

Chử Nguyên thấy cô không mặc nữa liền nhét vào túi quần, dù sao thì váy cô cũng dài.

Trần Tâm hùng hổ chạy ra nhà vệ sinh ở bên ngoài lấy cây lau sàn, đúng lúc gặp phải người dọn vệ sinh hỏi cô có cần giúp gì không, cô chột dạ giải thích, cười còn khó nhìn hơn là khóc: “Không có gì đâu ạ, cháu không cẩn thận làm đổ trà sữa ra sàn, để cháu tự lau là được rồi ạ.”

Lau sàn xong đã là gần 12 giờ, Chử Nguyên muốn ăn cơm với Trần Tâm, vì vậy vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đợi cô.

Trần Tâm không thèm để ý tới anh, tự mình cầm túi xách lên, tìm chìa khóa chuẩn bị khóa cửa.

Điện thoại trong túi xách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cô mở ra xem, là ba cuộc gọi nhỡ của Hứa Kiêu, còn có cả loạt tin nhắn của anh trong Wechat.

11:10: “Bà cô của tôi ơi, chẳng phải nói mời tôi ăn lẩu sao? Công ty tôi họp xong từ đời nào rồi!”

11:20: “Em ở thư viện làm giấy in sách à? Bận đến nỗi không nghe được điện thoại?”

11:32 “Bảo vệ ở cửa phía Đông không cho tôi lái xe vào trường, tôi đang ở lề đường, em còn không tới là tôi sắp bị phạt rồi.”

11:47 “Chó chết, bố mày lái xe vòng qua cửa phía Tây vào được rồi, hahaha!”

….

Trần Tâm gõ đầu một cái, cô lại quên mất chuyện này!

Đã 11 giờ 52 rồi, cô vừa lấy chìa khóa vừa vội vã gửi tin nhắn thoại: “Vừa nãy điện thoại tôi tắt chuông nên không nghe thấy, tôi ra ngay đây!”

Cô khóa cửa xong, chạy qua phòng đọc sách đi về phía cầu thang bộ, trong thư viện gần như không còn ai, Chử Nguyên không nhanh không chậm đi theo sau cô.

Trần Tâm quay lại hung dữ lườm anh: “Đừng có đi theo tôi!”

Chử Nguyên chỉ cười, không phản bác lại làm cô cảm thấy đuối lý. Nếu đổi lại là cô bị người khác hung dữ với mình như vậy, cô nhất định sẽ nói: “Cái cầu thang rộng như vậy, sao lại cho rằng là đi theo cô chứ?”

Vậy là cô vờ như không biết gì, nhanh chóng xuống lầu, chạy thẳng ra bên ngoài.

Hứa Kiêu rất ngang ngược, dừng xe ngay ở quảng trường trước thư viện. Anh đeo kính râm, dựa vào cạnh cửa xe, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng cười với Trần Tâm. Nhưng khi anh nhìn thấy Chử Nguyên phía sau cô thì lập tức không cười nổi nữa.

Chử Nguyên là người nổi tiếng, Hứa Kiêu vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay, sắc mặt anh trầm xuống, tháo kính râm ra.

Hứa Kiêu nghĩ tới đoạn video lộn xộn kia, hạ quyết tâm tìm anh tính sổ, chân nhanh hơn não, ba bước gộp lại thành hai nhanh chóng đi tới trước mặt Chử Nguyên. Lúc này Trần Tâm mới kịp phản ứng ngăn anh lại.

“Anh phát điên gì chứ?” Trần Tâm kéo anh, cau mày mắng nhỏ. Cô đưa mắt nhìn quanh, may mà vào buổi trưa nên vắng người.

“Tôi mới phải hỏi em đang phát điên cái gì đấy?” Hứa Kiêu cười ngạo mạn: “Chết tiệt, em vẫn còn gặp anh ta à?! Em bị nghiện làm kẻ thứ ba sao?”

Trần Tâm biết rằng anh đã thực sự tức giận. Con người anh trời sinh vốn thích cười, tâm trạng tốt là cười đùa cợt nhả, khi nổi nóng liền cười một cách đáng sợ.

“Anh ta tới tìm tôi trả sách, không có chuyện gì nữa, được chưa? Anh đừng nghĩ nhiều quá” Trần Tâm cố gắng bình tĩnh nói dối, cô vẫn còn nhớ sự uy hϊếp của Bùi Huyên, không muốn nói cho Chử Nguyên biết đoạn video đó, chứ đừng nói gì tới việc đang ở nơi đông người qua lại như thế này. Cô kéo cánh tay Hứa Kiêu: “Muốn ăn lẩu thì mau đi thôi, tôi đói chết mất, lát nữa lại phải xếp hàng.”

“Trả sách đến 12 giờ trưa? Trả sách mà không nghe điện thoại? Tôi nghĩ nhiều cái gì? Liên quan gì tới tôi?” Hứa Kiêu gỡ tay cô ra, ý cười cũng dần lạnh đi: “Trần Tâm, có phải em coi tôi là kẻ ngốc? Gọi là đến đuổi là đi, tuỳ hứng cho em diễn trò?! Tôi cũng không muốn hỏi em nhiều làm gì nhưng khi gặp chuyện rồi thì đừng tìm tôi khóc lóc!”

Trần Tâm bị anh làm cho tức đến đỏ mắt, cô cũng nổi nóng: “Anh nói đủ chưa, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút!”

“Bây giờ cút ngay đây!” Hứa Kiêu đeo kính râm lên, nhìn đôi nam nữ phía trước nhếch mép cười, quay người đi về phía xe, tay mở cửa xe tức giận đến nỗi vẫn đang run lên. Cuối cùng anh không nhịn được, quay đầu chỉ vào Trần Tâm mắng: “Trần Tâm, tôi nói cho em biết, sớm muộn rồi cũng có một ngày, em không phải là nợ nần chết thì cũng là bị coi thường mà chết! Đệt!! Tôi mà còn quan tâm đến em nữa thì tôi gọi em bằng bố!”

Trần Tâm cắn răng, cố nén không rơi nước mắt. Hứa Kiêu quên chưa đóng cửa sổ xe, điên cuồng lái con siêu xe lao ra khỏi cổng trường.

Chử Nguyên thờ ơ nhìn màn hài kịch trước mắt, dường như chuyện này không liên quan gì đến mình. Trần Tâm đứng ngây người ra một lúc cũng cảm thấy bản thân bị coi thường, vừa quay người nhìn thấy Chử Nguyên thì lửa giận lại càng ngút trời. Chử Nguyên như có điều gì suy nghĩ, rất lâu sau mới nhận thấy người phụ nữ này không phải là không có tâm mà là quá dụng tâm. Khuôn mặt anh không để lộ ra bất kỳ một biểu cảm nào, giọng nói vẫn trước sau như một rõ ràng mà lạnh lùng: “Em thấy thú vị sao?”

Trần Tâm nhìn dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ của tên đầu sỏ gây chuyện này, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nhớ đến sự đau đớn khi bị Chu Tiến tát vào mặt, nhớ tới nỗi lo sợ thấp tha thấp thỏm trong những đêm nằm mơ thấy ác mộng liền giận quá hóa cười, cái này có chút giống với Hứa Kiêu. Cô lại gần Chử Nguyên khẽ hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy kỹ thuật giường chiếu của tôi thế nào? Sảng khoái không? Đều là do anh ta dạy đó, anh nói xem anh ta có thú vị hay không?”