Trở về Kim Lân đài, Kim Lăng liền nhốt mình vào trong phòng, chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Hắn khóc, nhưng chỉ âm thầm rơi những giọt lệ nóng hổi, không một ai biết. Lam Tư Truy đã có người trong lòng rồi, hắn mãi mãi cũng không thể với tới người ấy.
Còn về phía Lam Tư Truy, sau buổi tối hôm ấy, tâm trạng y lúc nào cũng rất tốt, luôn luôn vui cười, cũng không phạt đám Cảnh Nghi nặng như trước nữa. Kim Lăng hắn nói sẽ giúp y được như ý với Liên Tâm. Nhưng cũng tại thời khắc ấy, có một thứ gì đó vội vàng trượt qua trái tim y, nhanh đến nỗi y không bắt được. Hay nói đúng hơn, là mờ nhạt đến độ y không để ý đến.
Trong hạnh phúc, lại dâng lên một tia trống rỗng khó tả.
Cũng đã ba ngày kể từ lần dạ săn ấy, Kim Lăng cuối cùng cũng vực lại được tinh thần. Hắn quyết định rồi, hắn sẽ tác hợp Liên Tâm với Tư Truy. Chỉ cần y được hạnh phúc, muốn hắn làm gì hắn cũng đều cam tâm tình nguyện. Kể cả việc nhìn y vui vẻ bên một người khác, hắn chấp nhận.
Bạch Liên Tâm nàng vốn là một đứa trẻ mồ côi. Nhưng nói mồ côi cũng không đúng lắm. Phụ mẫu nàng là bị Kim Tử Hiên hại chết.
Năm đó, cha nương nàng dám cả gan bắt cóc Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên trong cơn tức giận đã lăng trì cả hai người họ nhưng cuối cùng lại là hiểu lầm, phụ mẫu nàng cũng chỉ là muốn cứu Giang Yếm Ly khỏi tay bọn thổ phỉ. Nàng khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Giang Yếm Ly thấy nàng đáng thương, trên hết vẫn là cảm thấy có lỗi bèn mang về Kim gia dưỡng giục, chăm sóc nàng như chăm sóc con ruột của mình. Như vậy, địa vị của nàng ở Kim gia cũng không hề tầm thường. Nhưng, thù sát phụ mẫu, nàng chẳng lẽ không có quyền hận hay sao? Kim Tử Hiên chết, đáng đời, hận này, nàng quyết trả trên người Kim Lăng.
" Tiểu công tử, ngươi gọi ta tới đây là có chuyện gì vậy?"
"Liên Tâm, ngươi cảm thấy Lam Tư Truy hắn thế nào?"
Kim Lăng cho gọi một mình Liên Tâm đến sau hậu viện, vẫn là cái giọng cao ngạo ấy mà hỏi nàng. Liên Tâm cũng vui vẻ cười cười mà nói lại với hắn:" Lam Nguyện- Cô Tô Lam thị?"
Kim Lăng nhìn nàng khẽ mỉm cười:" Phải, ngươi thấy sao?"
"Lăng tiểu đệ đệ, hắn dẫu sao cũng là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng mỹ nam tu chân giới, tính tình lại khỏi phải bàn cãi. Chính nhân quân tử, am hiểu lễ nghi, ôn nhu dịu dàng. Người như y, há phải là mơ ước của bao mĩ nhân hay sao chứ..."
"Ngươi cũng thích hắn sao?"
Nhìn ánh mắt đầy do dự của đối phương, Bạch Liên Tâm thấy trong lòng nhói đau, nữ tử rũ mắt, nói:" Kim... Tiểu.... thiếu gia, ngươi.... ngươi lại ăn nói hồ đồ..."
"Ta giúp ngươi...", ai biết, một lời này thốt ra liền muốn Kim Lăng hao hết khí lực.
"A Lăng, ngươi, ngươi nói sao?"
"Tiếng A Lăng này chẳng lẽ ta lại để người khác tự tiện gọi hay sao. Nếu không phải ta coi ngươi là tỷ tỷ thì đã sớm chặt chân ngươi cho chó ăn rồi..."
Phải, trong lòng hắn sớm đã coi Bạch Liên Tâm nàng là tỷ tỷ của hắn rồi. Từ nhỏ đến lớn luôn là vị tỷ tỷ này chăm bẵm hắn, thay mẫu thân yêu thương hắn. Dù không vì ái nhân, ít nhất hắn cũng muốn vị tỷ tý này có một cuộc sống hạnh phúc, ít nhất cũng thay phụ mẫu hắn phần nào trả món nợ máu với nàng năm xưa.
"A Lăng...", một bụng lời như nghẹn lại, Bạch Liên Tâm cảm thấy trong miệng đắng ngắt, lời này, nói không ra tiếng.
"Hứ, ngươi khỏi nói gì cả..."
Bạch Liên Tâm nàng biết, Kim Lăng là tâm duyệt Lam Tư Truy. Dù sao hắn cũng do chính tay nàng chăm lớn, tâm tư của đứa nhỏ này, nàng lại còn không hiểu hay sao? Cũng chính mười sáu năm dài đằng đẵng, nhìn Kim Lăng lớn lên từng ngày, tư vị trong lòng nàng lại là gì? Nàng vẫn luôn nhủ thầm trong lòng, tiếp cận hắn chỉ là để trả thù cho phụ mẫu nàng. Nàng muốn hắn phải sống không bằng chết, phải trả cái giá gấp trăm ngàn lần khi xưa cha mẹ nàng phải chịu. Nàng nói nàng thích Lam Tư Truy sao? Nực cười. Nhưng sau khi biết hắn tâm duyệt Lam Tư Truy, tim nàng lại nhói đến như vậy? Gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nàng vẫn lên tiếng:" A Lăng, ngươi... thật tốt..."
Tốt đến mức khiến ta không kìm được cảm xúc của bản thân, lại vì ngươi mà đau lòng.
Bóng người thon thả tuyệt đẹp kia dần khuất phía sau những nụ hoa, nước mắt Kim Lăng lúc này đã không kìm được mà tuôn ra, chảy thành một hàng trên đôi gò má hồng hồng. Chu sa vẫn điểm giữa mi tâm kiêu sa nhưng lại đượm một vẻ đau khổ khó tả. Kim Lăng hắn là đem tỷ tỷ mình cùng ái nhân tác hợp. Rốt cuộc đây là tư vị gì chứ?
Hắn cảm thấy thật mệt mỏi.
Lại thêm một tuần nữa, lần này ở vùng Biên Hồng có một số rắc rối. Dân chúng liền tới Kim Lân đài cầu trợ. Kim Lăng nhận lời, nhân cơ hội này có thể tác hợp cho 2 người họ. Thật... tốt quá rồi...
Hắn viết thư truyền tin tới Cô Tô cho Lam Tư Truy, kêu y một mình tới Lan Lăng cùng y săn đêm, còn nói... Liên Tâm nàng cũng sẽ đi cùng.
Quả không ngoài dự đoán, chỉ hai canh giờ sau, Lam Tư Truy đã có mặt ở điểm hẹn. Hắn cười tự giễu, trước kia dù mọi chuyện có phức tạp như thế nào, y cũng không bao giờ quan tâm đặc biệt như hôm nay. Hắn cảm thấy thật ganh tị với Liên Tâm.
Lam Tư Truy hạ kiếm xuống điểm hẹn, nhanh chóng đưa mắt vội vàng tìm kiếm thân ảnh người thương. Đột nhiên đôi mắt y sáng lên rực rỡ, hai thân ảnh khoác trên mình đóa mẫu đơn tuyệt đẹp đập vào mắt y. Cả hai đều kiêu sa lộng lẫy, ngẩng cao đầu cao ngạo đối ẩm với nhau. Nhưng, y vốn dĩ cũng chỉ chú ý tới một người - là Bạch Liên Tâm nàng, không phải hắn, cũng sẽ không bao giờ là hắn.