Chương 17: Đêm của Ma Sói (7)

Ánh mắt quản gia rơi xuống trên năm vị khách không mời mà đến

: "Quy tắc nói gì, mấy vị không nhớ sao?"

Linh Uyên nhàn nhạt à một tiếng: "Chúng tôi đi lạc thôi ấy mà."

: "Đi lạc?" Quản gia trầm mặc một giây. Một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn cuộn giấy đỏ trong tay Kinh Thế: "Các vị đây bất cẩn đi lạc lên tận phòng tôi, lôi thú cưng của tôi ra đánh chết, hiện tại còn muốn lấy luôn đồ trong phòng mang đi?"

: "Phải chứ, lũ người không có phép tắc?"

Linh Uyên: "Bọn tao..."

: "Kìa Linh Uyên..." Kinh Thế vội vàng kéo tay y lại: "Nhẹ nhàng thôi." Chết cả lũ bây giờ.

Linh Uyên: "Bọn tôi thật sự đi lạc. Thứ kia tấn công bọn tôi trước nên bọn tôi chỉ phòng vệ. Còn cuộn giấy này rơi ra từ chỗ nó, là vô tình nhặt được thôi."

: "Ồ, là nó tấn công mọi người trước à. Vì sao thế?"

Linh Uyên trả lời rất kiên quyết: "Đương nhiên là vì bọn tôi tìm cách bổ nó ra rồi."

Quản gia nhìn y chằm chằm, khẽ nheo mắt: "Vậy là các người thừa nhận mình có ý định tấn công thú cưng của tôi để ăn trộm quy tắc đúng không?"

Linh Uyên nghệt mặt.

Bốn người đứng sau chậm rãi nâng tay che mặt.

Bình luận trong phòng livestream nhộn nhịp hẳn lên:

[ Này thì xung phong giãi bày, này thì cố chấp tranh cãi với Boss. ]

[ Thôi có năng lực mới buồn chứ không có năng lực có gì đâu buồn. ]

[ Nói ăn hại team thì lại dãy đành đạch. ]

[ Chó Linh Uyên thì cũng mạnh đấy, mỗi tội hơi báo đồng đội. ]

[ Hội tụ đủ tố chất và sức mạnh để thành phản diện nhưng lại chọn trở thành thằng hề. ]

Đôi mắt quản gia trợn trừng như muốn nứt, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai. Lão ta thoắt cái biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước mặt Kinh Thế, từ trên cao nhìn xuống cuộn giấy hắn cầm.

Một mùi hôi thối nồng nặc, kỳ quái tanh tưởi khiến người ta say xẩm mặt mày bốc lên. Mọi người cảnh giác lui về sau một bước.

: "Cả gan bước chân tới nơi không nên tới." Quản gia nghiến răng, oán độc rít lên: "Các vị đã sẵn sàng nhận sự trừng phạt chưa?"

Kinh Thế ngẩng đầu, tay cầm quy tắc đưa về sau ném cho Ôn Mặc. Chính mình thì chuẩn bị sẵn tư thế xông lên nếu quản gia có dị động.

Bất chợt, hắn bắt gặp một cái bóng quen thuộc đang chậm rì rì đi đến gần quản gia từ phía sau.

: "Trừng phạt ông nội mày!"

Bốp!

Một tiếng va chạm vang dội nghe mà đau đớn. Sắc mặt quản gia nháy mắt trở nên khó coi, một giây sau liền trợn trắng hai mắt ngã xuống trước mặt Kinh Thế. Linh Uyên ở phía sau cầm đạo cụ là một cây gậy bóng chày bằng sắt dính máu. Trên mặt y còn mang theo nụ cười đắc ý quỷ dị nhìn về phía này như cầu khen ngợi.

Kinh Thế, Ôn Mặc, Dung Ly, An Hòa: "..."

: "Chỗ này cách khá xa tầng của quản gia nên chắc là không sao." Kinh Thế vẻ mặt căng thẳng: "Nhưng dù sao thì chúng ta cũng không nên ở lại chỗ này lâu."

: "Tôi có cách nè."

Bốn đôi mắt đồng loạt hướng về phía này. Linh Uyên vỗ ngực, trên mặt còn mang theo một chút ý cười thản nhiên

: "Đừng lo, anh đây có kinh nghiệm xử lý vụ này nhiều rồi."

: "..." Tự hào quá nhỉ?

Ba người vi diệu mà im lặng một hồi lâu.

Kinh Thế ở trong lòng yên lặng tính toán ném lại Linh Uyên làm mồi dụ.

_

Đại sảnh trung tâm lẫn tầng một đều đã loạn thành một đoàn.

Hơn hai mươi phút sau, năm 'nữ hầu' mới xuất hiện từ trong góc rồi nhanh chóng xẹt ngang qua. Trộn lẫn trong đám đông không ai chú ý, lưu loát đi ra bên ngoài. Khẩn trương hướng về khu vườn rộng lớn với mê cung bỏ cây tại hoa viên của lâu đài.

Dung Ly vừa chạy vừa nhăn mặt nhìn váy đen dài phủ trên người, rầu rĩ nhận xét

: "Bọn mình trông rõ đần độn."

An Hòa ở bên cạnh nghiêng người né tránh một mảnh tường vỡ bay qua, nghe thế thì điên cuồng gật gật đầu tán thành.

Linh Uyên mặt rất là chân thành: "Cải trang thế này chắc ăn mà. Bọn quái nữ hầu sẽ không nhận ra đâu."

Kinh Thế: "..." Nghe không khoa học chút nào.

Phòng livestream haha không ngừng:

[ Ỏ, thằng nào bày trí cái này đây? Cưng dzọ~ ]

[ Mẹ ơi, biết ngay cái kế hoạch của Linh Uyên không tốt lành gì mà. Fashion time! ]

[ Áu áu áu! Xinh quá! Bùng nổ nhan sắc! ]

[ Ù ôi, camera có tâm ghê! Tôi đóng tiền mạng chính là để xem cái này! ]

[ An Hòa con ơi đáng yêu quá! Mấy chồng còn lại của tui cũng đẹp quá, hay mình 6p đi nha~ ]

Mê cung này thật sự rất rộng. Hơn nữa buổi tối đám quái đều bị các người chơi khác cản chân, phạm vi hoạt động bị giới hạn lại trong lâu đài nên trong một thời gian ngắn sẽ không tìm đến đây.

An Hòa cụp mắt, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh. Ôn Mặc ngồi một bên ngẩng đầu lên uống một chai thuốc phục hồi thể lực mua từ cửa hàng. Dung Ly ngồi bên cạnh cũng đang xem xét cửa hàng hệ thống coi có món nào dùng được hay không.

Kinh Thế không có điểm, không mở được cửa hàng. Chỉ có thể buồn bực nhìn mấy người khác thao tác.

Thông tin về quy tắc thật sự cũng được Ôn Mặc nói ra:

[ 1. Mỗi đêm ma sói sẽ gϊếŧ hai người.

2. Thời gian 12:00 đêm tới 6:00 sáng là thời gian hoạt động của ma sói. Bạn có thể ra khỏi phòng và truy tìm, cũng như tiêu diệt ma sói để đảm bảo an toàn cho bản thân. Điều này được cho phép.

3. Xin hãy đảm bảo tập trung tại sảnh chính vào lúc 9:00 sáng để bỏ phiếu bầu người bị nghi ngờ là ma sói trong ba tiếng. Xin hãy lưu ý kỹ càng.

4. Quản gia trong lâu đài có vấn đề, hãy cẩn thận với mọi lời nói của ông ta.

5. Các chức năng phe thiện chỉ bao gồm tiên tri và phù thủy. Số lượng phân phối ngẫu nhiên. Tiên tri sẽ nhận manh mối liên qua trực tiếp tới ma sói. Phù thủy có một bình thuốc giải và một bình thuốc độc. Thuốc giải có thể cứu người chơi khỏi một lần tấn công của ma sói. Thuốc độc có chức năng gây tê liệt trong một giờ.

6. Chú ý quan trọng: Ma sói có hai loại: Một có thể bắt chước hình dạng người chết và hoạt động vào ban ngày như bình thường, một loại chỉ có thể duy trì hình dạng ma sói.

7. Ma sói thuộc loại biết bắt chước hình dạng người chết chỉ có thể tiêu diệt sau khi chỉ ra thân phận.

8. Nếu có một người hầu nam xuất hiện. Hãy chạy ngay đi hoặc dùng vũ khí tiêu diệt nó.

9. Thông tin trong bảng danh sách này có thể bị thông báo ra ngoài một cách sai lệch nếu rơi vào tay quản gia. Mong các vị khách hãy tự bảo toàn tính mạng cho mình. ]

Toàn bộ thông tin so với quản gia nói vào ngày đầu đều có sự sai lệch. Bảng thông tin chính xác này không chỉ nói rõ cách chức năng hoạt động cho người chơi, còn có cách tiêu diệt ma sói và những điều cần đề phòng. Nếu để ý kĩ và phát hiện ngay từ đầu chắc chắn sẽ là lợi thế lớn cho phe dân làng. Cũng có thể hiểu tại sao nó lại bị quản gia giấu đi, thay vào đó phát tán thông tin sai lệch.

Chẳng mấy chốc, Dung Ly đã đổi được một cây súng ngắn cùng vài bình thuốc hồi phục thể lực từ hệ thống. Ôn Mặc thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu lên khàn giọng nói: "Đã sắp mười một giờ. Chức năng tiên tri của em mở ra rồi! Lần này là toán hình."

Đề toán so với hôm qua cũng không mấy khác biệt, đều là bài cơ bản cho học sinh. Rất nhanh, trong khi Linh Uyên và Kinh Thế đang choảng nhau vì điền sai đáp án, An Hòa và Dung Ly đã nhanh chóng giải ra đáp án đúng. Ôn Mặc thành công kích hoạt chức năng, cũng chia sẻ thông tin với mọi người.

[ Số lượng dân làng: 36/50

Số lượng ma sói: 3

Số lượng ma sói đang giả trang thành người chơi: 2 ]

[ Manh mối: Giới tính nam. ]

: "Gì thế này?" Dung Ly có chút bất an liếʍ đôi môi khô khốc của mình: "Ngoại trừ các số liệu khác thay đổi ra. Thông tin cung cấp không khác gì đêm trước cả."

Tiếng la hét vang dội cùng ánh lửa bập bùng từ lâu đài xa xa truyền đến. Linh Uyên cắm tay vào túi áo, phiền muộn mà thở dài một hơi

: "Số lượng ma sói giảm có lẽ do người chơi khác tìm thấy và tiêu diệt rồi. Nếu manh mối này bị lặp lại những hai lần, hẳn nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó mà chúng ta chưa nghĩ tới."

[ Đinh! ]

[ Một người chơi 'phù thủy' đã kích hoạt chức năng với đối tượng người chơi Ôn Mặc. ]

[ Người chơi Ôn Mặc bị ném bình thuốc độc. Tê liệt trong một giờ. ]

Thiếu niên tóc hồng không thể tin tưởng mà nhìn tứ chi vô lực mềm nhũn. Những người còn lại còn chưa kịp định thần, tiếng kéo lê sàn sạt của móng vuốt đã vang lên bên ngoài vườn cây. Mỗi lúc một gần.

Sắc đỏ từ đâu chảy tới, nhấn chìm cái bóng dưới chân họ. Thoạt nhìn khiến người ta rùng mình ớn lạnh.

: "Bọn chúng mò đến rồi." Linh Uyên nhìn về phía xa, giọng điệu rất bình tĩnh.

Da đầu của Kinh Thế tê dại, lập tức dùng một tay cắp ngang eo Ôn Mặc đang vô lực nằm dưới đất lên. Những người còn lại cũng đồng thời cất bước nhanh hơn, theo sau hắn tiến sâu vào mê cung rậm rạp hoa cỏ.

Không đến vài phút, thanh âm kia đã dùng tốc độ kỳ dị mà áp sát bọn họ gắt gao.

Bước chân nhóm người tăng tốc ngày một nhanh, cuộc rượt đuổi mơ hồ giữa mê cung tràn ngập áp lực. Căng thẳng đến mức đáng sợ.

Dung Ly nắm chắc súng, vừa chạy vừa liên tục uống thuốc hồi phục thể lực để bảo trì tốc độ.

Mặc dù có thể dùng thuốc để giữ sức đối phó quái vật, nhưng nếu cứ tiêu điểm như thế thì lúc nguy cấp sẽ không còn để dùng. Anh chỉ đành dừng mua thuộc hồi phục lại, cắn răng dùng chính sức mình đuổi theo những người khác. Những giọt mồ hôi li ti bắt đầu rịn ra trên trán.

Kinh Thế vừa nhìn qua, thấy tình trạng của anh thì lập tức nhướng mày.

: "Dung tổng, đến đây!"

Dung Ly còn chưa kịp quay người đã bị hắn kéo qua rồi xách lên. Kinh Thế hai bên cắp hai người, bước chân nhẹ như không mà chạy. Tốc độ một chút cũng không suy giảm.

Linh Uyên kinh ngạc huýt một tiếng sáo.

Khán giả cũ trong phòng đối với kiểu xách người này quen đến không thể quen hơn. Lũ lượt đi phổ cập tri thức cho người mới vẫn còn đang kinh ngạc.

Dung Ly mặc dù ngượng ngùng, nhưng thật sự đối với hành vi của thư ký Kinh nhà mình cũng vô cùng cảm động. Quyết định nếu có thể về lại thế giới thực, chắc chắn sẽ tăng lương gấp hai cho hắn.

Không! Phải gấp ba!

Gấp bốn thì không được, hắn ta sẽ kiêu ngạo.

An Hòa ở bên cạnh vừa chạy vừa mở to hai mắt lấp lánh nhìn ba người. Ánh mắt tràn ngập hâm mộ nóng rừng rực suốt cả một đoạn đường khiến Kinh Thế muốn bỏ qua cũng không được.

Kinh Thế thở hắt ra một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ vươn tay về phía thiếu niên tóc đen dài

: "Lên trên nhé?"

An Hòa như nguyện mà được nhảy lên ngự trên vai Kinh Thế. Thanh niên mảnh khảnh mang theo sức mạnh lớn đến kỳ dị, dù hai tay xách hai người, trên cổ mang một người vẫn như cũ không giảm tốc độ, thậm chí còn chạy nhanh hơn trước. Giống như một con ngựa chiến hừng hực khí thế xông pha trên đường đua.

Linh Uyên vốn cũng muốn leo lên người hắn, lại bị Kinh Thế dùng chân đạp bay.

_