Chương 95

Tuấn Tú lảo đảo chạy khỏi sương phòng của Hữu Thiên, vừa bước qua bậc cửa, không ngờ va phải đám người Chính Thù chuẩn bị tiến vào. Hi Triệt trông thấy thần sắc hoảng loạn của đệ đệ, thậm chí gò má vẫn còn lưu lại lệ ngân, không khỏi nhíu mày lo lắng, tiến đến kéo cậu lại "Tuấn Tú, đệ làm sao vậy?"

.

Tuấn Tú không trả lời, gạt tay Hi Triệt ra, tiếp tục bỏ chạy.

.

Hữu Hoán thấy thế vừa tiến lên muốn đi theo Tuấn Tú, không ngờ lại một lần nữa bị Hi Triệt ngăn cản "Không lo cho đại ca của ngươi sao? Mau vào xem gã thế nào, Tuấn Tú cứ giao lại cho ta!" – Hi Triệt nói xong liền đuổi theo Tuấn Tú, và Hàn Canh đương nhiên theo ngay phía sau ái nhân.

.

Hữu Hoán mặc dù rất lo lắng cho Tuấn Tú, thế nhưng tình trạng của Hữu Thiên càng khiến cậu nóng ruột hơn. Chỉ sau một giây do dự, Hữu Hoán quyết định không đuổi theo, bất quá tầm mắt dõi theo bóng lưng xa dần của Tuấn Tú, biểu tình lo lắng không chút nào nguôi.

.

Mấy tháng không gặp, ta cảm nhận được Tuấn Tú ca thực sự thay đổi rất nhiều! Khi huynh ấy còn lưu lại Yên Vũ các, cho dù có đau đớn khổ sở đến mấy, Tuấn Tú ca cũng không giống như hiện tại, không muốn tâm sự với bất cứ ai!

.

Ngày hôm nay, Tuấn Tú như thể triệt để khóa kín tâm hồn mình lại, cho dù có là ai đi chăng nữa, cũng không thể chạm vào mảy may! Cậu lúc này chẳng khác gì một chú báo đơn độc thụ thương một mình chống chọi với băng thiên tuyết địa! Bởi vì thân lâm vào tuyệt cảnh, sở dĩ cảnh giác dị thường, bất kể có là thiện ý muốn giúp đỡ đi chăng nữa, vẫn khăng khăng một mực cự tuyệt hết thảy!

.

Bởi vì Tuấn Tú đã không còn lòng tin đối với bất cứ ai!

.

"Đừng lo lắng, Hi Triệt ca nói chí ít Tuấn Tú cũng sẽ lắng nghe! Chúng ta cứ thăm Hữu Thiên trước xem gã thế nào đã" – Tại Trung vỗ vỗ vai Hữu Hoán, muốn an ủi cậu.

.

Hữu Hoán nghe xong khó nhịn mà nhíu nhíu mày, lộ ra biểu tình cực kỳ chán ghét liếc mắt nhìn Tại Trung, dứt khoát bước qua ngưỡng cửa. Chính Thù thấy thế khe khẽ thở dài, cùng Anh Vân theo vào, còn Tại trung chỉ có thể bất đắc dĩ hiểu rõ, cười khổ.

.

Có lẽ do hạnh phúc ta có được đã khiến quá nhiều người phải chịu thương tổn! Thế cho nên, Kim Tại Trung, ngươi hãy hứng chịu hết thảy oán hận của mọi người đi thôi!

.

"Tại Trung, đệ đừng suy nghĩ nhiều, hay là chúng ta trở về phòng!" – Duẫn Hạo ôm lấy vai Tại Trung, trong thanh âm tràn đầy nhu tình.

.

Tại Trung khẽ cười, nhẹ nhàng chạm lây vòng tay rắn chắc rồi gỡ chúng ra, xoay người lại nhìn vào mắt đối phương "Trịnh Duẫn Hạo, ta, chính là Kim Tại Trung!"

.

Trong đáy mắt y lúc này tràn đầy dứt khoát cùng kiên định, chẳng khác gì người Đệ nhất sát thủ năm xưa của Minh trang "Nào, chúng ta cùng vào!"

.

Duẫn Hạo cũng mỉm cười, đi bên cạnh y, còn Xương Mân và Cơ Phạm theo sát phía sau.

.

Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu biến cố, ngạo khí của Tại Trung vẫn còn đó, vạn năm bất biến!

.

Bên trong phòng, Hữu Hoán đi đầu tiên, theo phía sau là Chính Thù và Anh Vân. Ba người vừa vào nội thất, đập vào mắt là tình cảnh Hữu Thiên ở trên giường giãy dụa, muốn đi xuống, còn Đông Hải ở bên cạnh luống cuống hết tay chân, không biết phải làm sao mới phải.

.

Hữu Hoán thấy thế vội vàng bước tới ngăn cản Hữu Thiên, đôi mày gắt gao dính chặt vào nhau "Thiên ca, huynh đừng động!"

.

Đến gần càng trông thấy rõ gương mặt gã cỡ nào tái nhợt yếu ớt, trong mắt Hữu Hoán tràn đầy lo lắng "Thiên ca, sao huynh lại bị thương đến nông nỗi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

.

Hữu Thiên vô lực bị ép nằm trở lại giường, nhận ra Hữu Hoán, không khỏi cảm thấy kinh ngạc "Hữu Hoán... Đệ thế nào... ở chỗ này? Tuấn Tú... Tuấn Tú đâu?"

.

Hữu Thiên cuống lên, trong đầu không ngừng nhớ đến thân ảnh bạch sắc mơ hồ xuất hiện trước mắt khi gã vừa tỉnh dậy "Ta vừa... nhìn thấy Tuấn Tú... Ta muốn đi tìm Tuấn Tú..." – Nói xong, Hữu Thiên lại giãy dụa muốn ngồi dậy.

.

"Thiên ca, huynh còn yếu như vậy đứng lên thế nào được!" – Hữu Hoán vội vàng ngăn gã lại.

.

"Đệ đừng cản ta... Ta..."

.

"Hữu Thiên, ngươi tỉnh!"

.

Đúng lúc này, Tại Trung đã vào tới nội thất, biểu tình mừng rữ đi nhanh đến bên giường, ngồi xuống.

.

Hữu Thiên hiểu rõ hơn bất cứ ai! Màn kịch nhằm chấm dứt tất cả mà gã phải hao tâm khổ tứ thiết kế kia thực sự quá mức ích kỷ, quá mức tiêu cực! Thế nhưng gã ngay từ đầu đã nhận định chỉ sau một đêm, Tuấn Tú sẽ không nhớ gì về nó nữa, sở dĩ Hữu Thiên mới hạ quyết tâm, muốn làm đến cùng!

.

Ta không làm như vậy, một người thiện lương như Tuấn Tú, cho dù có oán hận đến mức nào, chỉ sợ cũng không bao giờ chĩa kiếm về phía ta! Hơn nữa... Hơn nữa, ta chính là không muốn trong ký ức của Tuấn Tú lưu lại bất cứ huyết tích dơ bẩn nào...

.

"Mà thôi, ngươi vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu, chuyện giữa ngươi và Tuấn Tú, chúng ta sau này sẽ bàn lại! Chính Thù ca vì ngươi mà cả tháng nay phải bôn ba từ Nguyệt Lê thôn quay về Minh trang, ngươi trước tiên để huynh ấy xem xét vết thương đã!" – Tại Trung nói xong, đứng dậy chuẩn bị thối lui sang một bên.

.

"Chờ một chút!" – Hữu Thiên thấy thế, cật lực gượng dậy kéo tay áo y "Ngươi có đúng hay không... Có chuyện gì... không muốn nói cho ta biết... Lẽ nào Tuấn Tú..."

.

"Sau này ta nhất định sẽ kể cho ngươi nghe, ngươi trước tiên nên..."

.

"Ngươi nói cho ta nghe trước đi!" – Hữu Thiên nôn nóng cắt ngang lời Tại Trung, trong mắt tràn đầy chấp nhất.

.

"Thiên ca, có chuyện gì lát sau mới nói, có được hay không? Ta thực sự rất lo lắng cho sức khỏe của huynh, khi nãy ta mới trông thấy Tuấn Tú ca, huynh ấy... Huynh ấy rất khỏe, không có việc gì đâu! Huynh trước tiên để Chính Thù ca xem xét vết thương đi!" – Hữu Hoán ở bên cạnh nỗ lực khuyên.

.

"Đệ... vừa... vừa nhìn thấy Tuấn Tú sao?" – Hữu Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Hữu Hoán "Tuấn Tú... nhớ ra đệ ư?"

.

"Huynh ấy đương nhiên..."

.

"Đủ rồi, Hữu Thiên!" – Chính Thù cắt ngang lời Hữu Hoán "Ngươi vừa tỉnh lại, không thích hợp để nói chuyện quá nhiều! Muốn hỏi chuyện gì, sau này tỉ mỉ tìm hiểu cũng không muộn! Hiện tại, để ta bắt mạch cho ngươi, Tại Trung, đệ và mọi người ra ngoại thất chờ đi!"

.

Tại Trung gật đầu, không đợi Hữu Thiên kịp có phản ứng, liền kéo Hữu Hoán, và mọi người ra khỏi nội thất.

.

Hữu Thiên thấy thế giãy dụa muốn đứng dậy tiếp tục truy vấn, không ngờ bị Chính Thù ấn trở lại giường.

.

"Đừng lộn xộn nữa, thân thể của ngươi còn rất suy yếu, lại vừa tỉnh dậy sau một thời gian dài hôn mê, nếu nói chuyện quá lâu, sức lực sẽ tiêu hao rất nhiều! Tình trạng của ngươi thế nào, Hi Triệt đã viết hết trong thư gửi cho ta rồi, với vết thương trầm trọng nhường đó, ngươi chí ít phải tĩnh dưỡng ba bốn tháng mới có thể khôi phục!"

.

"Không sao đâu..." – Đáy mắt Hữu Thiên tràn ngập u ám "Chết đi... càng tốt!"

.

Chính Thù nghe xong không khỏi nhíu mày thành hàng, dùng toàn bộ lý trí mới nhẫn nhịn không bùng phát cơn giận mà mắng cho tên thạch đầu kia một trận. Chỉ bất quá, sắc mặt Chính Thù càng nhìn càng thấy khó coi "Ngươi thực sự cho rằng Tuấn Tú gϊếŧ ngươi rồi, có thể hoàn toàn quên ngươi sạch sẽ sao?"

.

Hữu Thiên buông rèm mi, trầm mặc không nói.

.

"Ngươi còn nhớ? Năm xưa, khi Tại Trung thiếu chút nữa đã chính tay lấy mạng Duẫn Hạo, phản ứng của đệ ấy lúc đó, ngươi còn nhớ không?" – Chính Thù nhàn nhạt hỏi.

.

Hữu Thiên vẫn một mực trầm mặc.

.

"Tại Trung năm đó tuy là tự nguyện động thủ, thế nhưng Tuấn Tú lại bị ngươi ép buộc! Ta không tin ngươi không biết Tuấn Tú yêu ngươi nhiều đến thế nào! Ngươi như vậy, là muốn bị hủy hoại đệ ấy sao?"

.

"Ta không có!" – Hữu Thiên kiên quyết phủ nhận "Ta chỉ là... Chỉ là... Tuấn Tú tuyệt không giống Tại Trung... Tuyệt không giống... Bởi vì Tuấn Tú... sau một đêm sẽ quên toàn bộ... Bằng không... Bằng không... Ta thế nào chịu để... đệ ấy thương tâm!"

.

Nghe Hữu Thiên nói, Chính Thù chỉ có thể than nhẹ một tiếng, bắt đầu chăm chú bắt mạch cho gã, không nói thêm điều gì nữa.

.

Phác Hữu Thiên, dù vô tình hay cố ý, Tuấn Tú đều bị ngươi làm tổn thương sâu sắc! Tình yêu của ngươi quá nhu nhược, quá ích kỷ! Ngươi đối xử với người mình yêu như vậy, quá không công bằng!

.

Nghe được tiếng thở dài của Chính Thù, Hữu Thiên không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên nghi hoặc.

.

Ta vì sao luôn có cảm giác mọi người đang giấu diếm ta chuyện gì? Nhất là mỗi khi nhắc đến Tuấn Tú, vừa nãy, chẳng phải Chính Thù ca đã đột ngột cắt ngang lời Hữu Hoán sao? Đến tột cùng là trong thời gian ta hôn mê, đã xảy ra chuyện gì?

.

Hữu Thiên kiệt lực tự hỏi, chỉ cảm thấy ý thức bắt đầu hỗn loạn, mệt mỏi mãnh liệt cùng đau đớn cuồn cuộn dâng lên như thủy triều khiến gã không có cách nào chống đỡ được.

.

Tuấn Tú...

.

Thực đáng tiếc, ta không được gặp đệ! Cho dù đệ không hề nhớ ra ta, nhưng ta thực sự rất muốn gặp đệ một lần...

________________________________________