Chương 47

Ra khỏi Bách Hoa lâu, lệ khí1 trên người Hữu Thiên đã giảm đi không ít, thần tình lại giống như bình thường, ôn hòa nho nhã, chỉ là mang theo ưu sầu.

.

Sau khi xử lý xong chuyện Ngả Mẫn, lửa giận cháy bùng trong lòng gã từ tối qua đã tan đi không ít, thế nhưng nhớ lại những việc đã làm với Tuấn Tú, Hữu Thiên không khỏi cảm thấy lo lắng cùng hối hận.

.

Tối hôm qua khi ta đang trong cơn thịnh nộ, căn bản không có biện pháp khống chế bản thân, chỉ cần chớm nghĩ đến hình ảnh Tuấn tú cùng ả tiện nhân kia triền miên, hàng vạn ngân châm sắc bén như đâm xuyên qua trái tim ta, khiến ta đau đớn phát cuồng!

.

Kể từ lúc ta tiếp nhận vị trí Các chủ Yên Vũ các, chưa từng để mất lý trí như vậy! Ngay cả năm đó, khi Tại Trung hôn mê chỉ còn chút hơi tàn, ta cũng không mất kiểm soát đến như thế!

.

Vừa nghĩ đến Tại Trung, Hữu Thiên bỗng nhiên nhớ lại bố dáng chật vật bất kham năm xưa, khi y bị Trịnh Duẫn Hạo cường bạo, trong đầu không khỏi liên hệ, hồi tưởng lại đêm hôm qaua bản thân không những ép Tuấn Tú ở dưới thân mà còn khiến cậu chịu bao nhiêu thống khổ khó mà kể xiết. Khuôn mặt tràn đầy lệ ngân vụt qua tâm trí, trái tim hung hăng co rút, đau đớn khó tả!

.

Hiện tại không biết Tuấn Tú thế nào?

.

Sáng nay trước khi ta xuất môn vẫn chưa nguôi giận cho nên không lưu lại, cũng không hảo hảo xem xét thương thế cho đệ ấy! Càng không dám nhắc đến chuyện thay đệ ấy xử lý vết thương, còn giam đệ ấy ở trong phòng, không cho bất cứ ai vào coi sóc! Từ tối hôm qua đến tận giờ, Tuấn Tú còn chưa ăn gì, lại bị ta lăn qua lăn lại nguyên đêm, vết thương lần trước của đệ ấy mới khỏi chưa được bao lâu, thân thể còn hư nhược, có thể chịu đựng được không?

.

Nghĩ đến đây Hữu Thiên nhịn không được thầm mắng bản thân là hỗn đản "Tuấn Tú đến Bách Hoa lâu đúng là sai, thế nhưng ta có sinh khí đến đâu cũng không được trút toàn bộ lên người đệ ấy như vậy, càng không nên..." – Gã thực sự không muốn dùng hai từ đó để miêu tả việc bản thân đã dùng để đối xử với Tuấn Tú, lại càng không muốn đem chính mình ra so sánh với Trịnh Duẫn Hạo lãnh khốc năm đó, thế nhưng trong ngực Hữu Thiên tự minh bạch "Đêm hôm qua ta và Trịnh Duẫn Hạo năm đó có gì khác biệt đây? Đều cùng một giuộc... Là cầm thú!" (Sao lại kéo Hạo Hạo vào đây? Người đâu mà... kỳ)

.

Càng nghĩ cước bộ của Hữu Thiên càng thêm gấp gáp, cấp tốc trở về Yên Vũ các.

.

Bình tĩnh hồi tưởng lại những chuyện đã làm vào tối hôm qua, Hữu Thiên càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng của Tuấn Tú. Gã thực sự không dám tưởng tượng tối hôm qua Tuấn Tú đã có cảm giác như thế nào, càng không dám suy đoán tâm tình hiện tại của cậu ra sao. Kim Tuấn Tú hoàn toàn khác biệt khi đem ra so sánh với Kim Tại Trung, Tại Trung ngoan cường có thể chịu đựng được sự bạo ngược khốc liệt nhường kia, thế nhưng trái tim của Tuấn Tú, quá mức yếu đuối!

.

Trong nháy mắt, Hữu Thiên đã về đến Yên Vũ các, vừa bước qua đại môn, gã liền vội vã chạy ra hậu viện, đi về phía sương phòng Tuấn Tú đang ở. Đi tới cửa, trông thấy hai tên đệ tử vẫn một mực đứng bên ngoài, lập tức hỏi "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

.

"Khởi bẩm Các chủ, lúc đầu Tuấn Tú công tử có đạp cửa đòi ra ngoài, nhưng sau đó không có bất cứ động tĩnh gì nữa!" – Một gã đệ tử trả lời.

.

Hữu Thiên nghe xong trong lòng hơi trầm xuống, một loại dự cảm bất an nháy mắt lan tràn, vội vã bước tới phá khóa. Cửa vừa mở ra, gã lập tức ngây ngẩn cả người.

.

Đập vào mắt chính là hình ảnh Tuấn Tú toàn thân xích͙ ɭõa ngã bên cạnh cửa, hạ thân, trên đùi tràn đầy tiên huyết nay đã khô cứng, trên mặt đất còn lưu lại vết máu gai người. Men theo vết đỏ thẫm kinh tâm, thì thấy chúng kéo dài đến tận bên giường.

.

"Tuấn Tú!"

.

Hữu Thiên lấy lại tinh thần, vội vàng cởi ngoại y khoác lên người Tuấn Tú, ôm cậu vào lòng. Thế nhưng, bàn tay vừa chạm vào người Tuấn Tú, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ, khiến trái tim gã nhất thời ngưng đập.

.

"Hai người các ngươi mau đến Huyền Hồ y quán mời Trần đại phu đến đây!" – Hữu Thiên quát hai tên đệ tử.

.

Hai gã đệ tử nhận lệnh vội vã rời đi. Hữu Thiên ôm ngang người, bế Tuấn Tú đứng lên, vừa định đặt cậu xuống giường, lại trông thấy trên đó một mảnh hỗn độn, ra giường không những có một vết máu lớn đỏ thẫm, còn vương vãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cứng. Thấy cảnh tượng đó, Hữu Thiên không khỏi nhăn mặt nhíu mày, chỉ cảm trong lòng như có cự thạch đè xuống nặng trĩu, khiến gã không thể hô hấp.

.

"Người đâu!" – Hữu Thiên lớn tiếng quát "Mau đổi một bộ chăn ra mới đến đây!"

.

Hai hạ nhân vội vã chạy đến đem chăn đệm bẩn thỉu đi, rất nhanh đã lấy một bộ mới sạch sẽ từ trong ngăn tủ.

.

Sau khi chỉnh lý xong xuôi, Hữu Thiên mới đặt Tuấn Tú xuống giường, vừa khẽ vỗ lên hai má cậu, vừa gọi "Tuấn Tú? Tuấn Tú?"

.

Thế nhưng Tuấn Tú một chút phản ứng cũng không có, nhãn thần không hề có tiêu cự.

.

"Tuấn Tú? Đệ có thấy ta không? Ta biết đệ giận ta, nhưng đệ có thể nói dù chỉ một tiếng thôi, có được hay không? Đệ thấy thế nào" – Nhãn thần Hữu Thiên tràn đầy lo lắng, nhìn gương mặt trắng bệch của Tuấn Tú, trong lòng gã đã âm thầm mắng chửi bản thân ngàn vạn lần, hận bản thân tối hôm qua vì sao không bình tĩnh một chút, cư nhiên làm Tuấn Tú bị thương đến mức này!

.

Tuấn Tú vẫn yên lặng như cũ, một phản ứng cũng không có, đồng tử ngày trước có bao nhiêu linh động hoạt bát, hiện tại trống rỗng, tối tăm một màu, không có dù một chút ánh sáng.

.

"Tuấn Tú! Tuấn Tú! Đệ làm sao vậy?! Ngươi nhìn ta đi! Ta biết đệ hiện tại rất khó chịu, thế nhưng khó chịu chỗ nào đệ có thể nói cho ta biết, có được hay không? Đệ nói một tiếng thôi a! Tuấn Tú!"

.

Đến lúc này Hữu Thiên đã phát hiện ra Tuấn Tú có điểm khác thường "Đệ ấy rõ ràng mở mắt thnah tỉnh, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có? Từ đầu đến giờ, đã lâu như vậy, Tuấn Tú ngay cả con mắt cũng không có chớp lấy một lần! Cho dù đệ ấy có sinh khí đến nhường nào, thế nhưng bị thương nặng đến thế này, còn sốt cao như vậy, đệ ấy thậm chí không rêи ɾỉ một tiếng, cả người chẳng khác gì búp bê vải không có mảy may sinh khí!"

.

"Tuấn Tú, Tuấn Tú! Ta van xin đệ, cho dù không muốn nói, đệ chỉ cần Ân một tiếng cho ta nghe là tốt rồi! Đừng làm ta sợ nữa có được không? Ta van xin đệ mà!"

.

Thanh âm của Hữu Thiên đã trở nên nghẹn ngào, viền mắt bắt đầu đỏ ửng. Từ lúc sinh ra cho đến ngày hôm nay, gã chưa từng sợ hãi đến như vậy "Tuấn Tú, thà rằng đệ lúc này đứng lên đánh ta, mắng ta, thậm chí lấy đao gϊếŧ ta, Phác Hữu Thiên ta cũng chịu! Đệ đừng mở to hai mắt mà một chút nhúc nhích cũng không có thế này! Ta cầu xin đệ mà!!"

.

"Tuấn Tú! Ta sai rồi! Tối hôm qua ta không nên đối xử với đệ như vậy! Ta từ nay về sau sẽ không bao giờ làm thế nữa, chẳng phải đệ muốn quay về Minh trang sao? Ta sẽ đi cùng đệ! Đệ nói một tiếng thôi, đệ nói đi! Tuấn Tú, đệ làm sao vậy? Tuấn Tú!" – Hữu Thiên càng gọi càng không thể khống chế được bản thân, bất đầu lay Tuấn Tú.

.

Chỉ là bất kể gã có gọi có lay thế nào, thống thiết biết lỗi ra sao, Tuấn Tú vẫn nằm yên không mảy may nhúc nhích. Gương mặt thất thần bất biến, không chớp mắt lấy một lần, cứ lẳng lặng nằm trên giường như con rối đứt dây, mặc cho Hữu Thiên làm sao lay động, vẫn bàng quan như trước, không có một tia phản ứng.

.

Hữu Thiên thất bại nhìn Tuấn Tú, trong mắt là một mảnh mờ mịt không biết phải làm sao.

.

Tại sao có thể thành như vậy? Tuấn Tú đến tột cùng là bị làm sao? Đệ ấy vì quá giận ta? Hay... Hay Tuấn Tú kỳ thực đã hôn mê, cho nên mới không có phản ứng? Đúng rồi! Nhất định là như thế! Phác Hữu Thiên, người phải bình tĩnh, Tuấn Tú đã hôn mê cho nên mới như vậy! Đệ ấy sẽ không csao đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!?

.

"Tuấn Tú! Thực xin lỗi! Đệ đau lắm, đúng không?! Đại phu rất nhanh sẽ đến đây! Ta trước tiên sẽ giúp để rửa vết thương, chỉ một chút thôi, đệ có kiên nhẫn!"

.

Hữu Thiên nói xong, liền đứng dậy phân phó hạ nhân mang nước ấm và thật nhiều khăn sạch tới. Khi chuẩn bị xong xuôi, gã đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, đóng cửa cẩn thận, xốc chăn lên, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một rửa vết thương nơi hạ thể của Tuấn Tú. Bởi vì sợ Tuấn Tú đau, động tác của Hữu Thiên dị thường thận trọng. Chỉ có điều, để có thể tảy rửa sạch sẽ mọi uế vật tồn đọng trong thân thể Tuấn Tú, gã đành đưa ngón tay vào trong cúc huyệt đã tan nát, cho dù có cẩn thận đến mức nào, khi vết thương bị tác động, tiên huyết một lần nữa rỉ ra.

.

Hữu Thiên thấy như vậy càng thêm đau lòng cùng tự trách, song song trong ngực còn có sợ hãi thật sâu. Bởi vì toàn bộ quá trình, Tuấn Tú không hề kêu rên một tiếng, thậm chí thân thể không hề run rẩy hay co rút. Cho dù có là người đang hon mê bất tỉnh đi nữa, thân thể khi gặp phải đau đớn chí ít cũng phải một chút phản ứng theo bản năng, vậy mà Tuấn Tú...

.

Không dám đào sâu suy nghĩ xem Tuấn Tú vì sao lại thành như vậy, Hữu Thiên liên tục nhủ thầm với lòng "Tuấn Tú sẽ không sao! Sẽ không có chuyện gì xảy ra!" – Thế nhưng nơi sâu nhất cõi lòng một khi đã phát sinh sợ hãi thì không có cách nào có thể tự thoát ra, mà càng lúc càng lún sâu, vô pháp kiềm chế bản thân...

.

"Các chủ! Trần đại phu đến rồi!"

.

Đúng lúc này, hai tên đệ tử đi mời đại phu đã quay trở về.

.

"Mau mời ông ấy vòa đây!" – Đắp lại chăn cho Tuấn Tú, Hữu Thiên cấp thiết ra lệnh.

.

Rất nhanh, Trần đại phu đã bước vào nội thất, Hữu Thiên vừa trông thấy ông, lập tức đứng dậy nghênh đón, trên mặt tràn đầy lo lắng.

.

"Đại phu, ông mau xem Tuấn Tú thế nào! Đệ ấy..."

.

"Hảo, hảo! Phác Các chủ đừng sốt ruột, để lão hủ bắt mạch cho công tử đã!"

.

"Được, mời đại phu!" – Hữu Thiên nói xiong liền đứng né khỏi giường.

.

Trần đại phu đến bên giường, bắt đầu ngưng thần bắt mạch cho Tuấn Tú. Thời gian chầm chậm trôi qua, một khắc lại một khắc, Trần đại phu thần tình càng lúc càng ngưng trọng, cuối cùng hoàn nhẹ nhàng mở mi mắt của Tuấn Tú xem qua một lượt, sau đó thở dài một tiếng.

.

"Đại phu, đệ ấy làm sao?" – Chứng kiến Trần đại phu bắt mạch xong xuôi, Hữu Thiên lập tức dò hỏi.

.

"Ai~~~ Vị công tử này có phải đối với bất cứ chuyện gì phát sinh xunh quanh đều không có phản ứng, cũng như nói mà không nghe cũng không trả lời?" – Trần đại phu bất ngờ hỏi.

.

"Không sai!" – Hữu Thiên gật gật đầu "Nhưng chẳng phải vì đệ ấy đã hôn mê bất tỉnh sao?"

.

"Điều không phải, điều không phải!" – Trần đại phu lắc đầu "Công tử không hề hôn mê, mà là ngũ cảm giai bế1!"

.

"Ngũ cảm giai bế? Có ý tứ gì?" – Hữu Thiên kinh ngạc hỏi, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh hoảng loạn.

.

"Phác Các chủ xin nghe!" – Trần đại phu vừa nói vừa rút ra một cây ngân châm, ở trên ngón tay Tuấn Tú đâm thật sâu, thậm chí còn khiến đầu ngón tay nhất thời chảy ra huyết châu "Đây là điều mà người ta gọi là thập chi liên tâm2, cho dù có là người đang hôn mê bất tỉnh, làm như thế này nhất định có phản ứng, thế nhưng vị công tử đây lại... Điều này chứng tỏ, công tử đã không còn cảm giác đau đớn nữa!" – Trần đại phu giảng giải, lại vươn tay, ở trước mắt Tuấn Tú huơ một hồi "Đôi mắt mặc dù mở to, thế nhưng con ngươi không chuyển động! Ai~~~" – Trần đại phu một lần nữa thở dài lắc đầu.

.

"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Nhất định có biện pháp chữa trị hiệu quả, đúng không?" – Hữu Thiên càng thêm khẩn trương.

.

"Một khi lâm vào tình trạng tâm tàng thần, phế tàng phách3. Tâm hồn rất cần thiết, nó rất dễ bị tác động, cũng dễ bị ảnh hưởng, đau khổ lại do ngũ quan phản ứng lại. Vị công tử này trước đó đã chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, cứ thế khiến tâm thần bị tan vỡ. Hơn nữa lại bị hàn khí nhập phế, tổn thương nội tạng, phổi bị chèn ép tắc nghẽ dẫn đến phác nhược, phách bị tổn thương dẫn đến điên cuồng. Lão hủ mặc dù có khả năng giúp vị công tử này trừ hàn khí, thế nhưng hồn phách lại do công tử làm chủ, chỉ e có dùng thuốc hay châm cứu cũng không có hiệu quả! Cho dù lão hủ có trị hết hàn chứng, sợ rằng vị công tử này từ nay trở về sau cũng chỉ có thể giống một hoạt tử nhân mà thôi" – Trần đại phu thành thật kết luận.

.

Nghe Trần đại phu nói xong, Hữu Thiên chỉ cảm thấy bản thân như bị ngũ lôi đánh trúng, không khỏi lảo đảo thối lui mấy bước về phía sau, thoáng cái ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.

.

Hoạt tử nhân? Tuấn Tú sẽ biến thành hoạt tử nhân?!

.

Trước mắt không ngừng xuất hiện hình dạng hoạt bát nghịch ngợm ngày trước của Tuấn Tú, Hữu Thiên không nhận biết được gì, chỉ rõ ràng cảm nhận được trái tim gã đã bị xé tan thành ngàn vạn mảnh "Ngươi đã làm gì?! Phác Hữu Thiên! Đến tột cùng ngươi đã làm gì?! Cư nhiên dằn vặt giày vò một người đã từng vô ưu vô lự như vậy thành hoạt tử nhân!Ngươi quả thực không bằng loài cầm thú!"

.

"Không được, không thể được! Ngươi phải chữa khỏi cho Tuấn Tú! Ngươi phải chữa khỏi cho đệ ấy! Tuấn Tú không thể như thế! Đệ ấy không thể biến thành bộ dạng kia được!" – Hữu Thiên đứng lên túm chặt lấy ngực áo của Trần đại phu, lớn tiếng gào thét.

.

"Cái... Phác Các chủ, ngài bình tĩnh một chút! Tâm bệnh tuy cần tâm dược mới có thể chữa trị, thế nhưng dược liệu và châm cứu cũng không phải hoàn toàn vô dụng a! Xin Các chủ buông lão hủ ra, để lão hủ kê toa thuốc cho công tử đây! Bằng không cứ để tình trạng sốt cao kia tiếp diễn, tính mệnh công tử khó mà bảo toàn a!" – Trần đại phu khuyên nhủ.

.

Hữu Thiên nghe xong, chỉ có thể buông Trần đại phu ra, thất hồn lạc phách ngồi trở lại ghế, nhãn thần không còn một tia thần thái.

.

Nếu như sớm biết rằng Tuấn Tú sẽ biến thành như vậy, cho dù ta có sinh khí đến mức nào cũng không hung bạo với đệ ấy!

.

Nếu như sớm biết rằng Tuấn Tú sẽ biến thành như vậy, sáng sớm nay ta sẽ không vô tâm bỏ mặc đệ ấy thụ thương ở lại phòng một mình, càng không nên giam cầm đệ ấy!

.

Nếu như sớm biết rằng...

.

Nếu như sớm biết rằng...

.

Dù có nói ngàn vạn lần câu "Nếu như sớm biết rằng...", hiện tại, nói gì đều quá muộn mất rồi!

.

"Phác Các chủ! Toa thuốc viết xong rồi, sớm dùng lúc nào hay lúc đó! Công tử hiện tại ngũ cảm giai bế, đau đớn không thể nhận biết, Các chủ nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, chỉ như thế mới chờ được ngày công tử sớm bình phục! Còn có, Các chủ không nên quá thương tâm, biết đâu mấy ngày sau, bệnh tình của công tử sẽ có chuyển biến tốt đẹp cũng không biết chừng! Tâm bệnh này mặc dù vô dược khả y, thế nhưng dốc hết tâm lực, một mực chiếu cố, tất cảm động thiên địa!" – Trần đại phu vừa nói vừa đưa toa thuốc cho Hữu Thiên.

.

Hữu Thiên tiếp nhận toa thuốc, vô lực gật đầu, tiễn Trần đại phu ra ngoài cửa, thuận tiện đưa toa thuốc cho hạ nhân, phân phó họ nhanh chóng đi bốc dược, sau đó liền quay vào trong.

.

Đi vào nội thất, Hữu Thiên ngồi bên giường, nhìn Tuấn Tú im lìm nằm trên giường, lệ ngân vô thanh vô thức chảy xuống.

.

Phác Hữu Thiên, sao ngươi có thể không nghĩ ra? Ngươi nhất thời không khống chế đượcbản thân, cư nhiên hạ Tuấn Tú thành bộ dạng này! Ngươi thực sự là tên hồn đản chết tiệt!

.

"Tuấn Tú! Đệ đang nghiêm phạt ta sao? Nếu muốn đệ có thể đánh ta mắng ta mà, vì sao lại làm thế này?! Đệ muốn ta có cỡ nào hối hận ư? Tuấn Tú a! Ta hối hận, thực sự rất hối hận! Bởi vậy ta van xin đệ, van xin đệ hãy tỉnh lại nhìn ta! Ta van xin đệ mà..."

.

Tuấn Tú! Ta thực sự hối hận rồi! Hối hận năm xưa đã vì tại Trung mà thành thân với đệ! Ta không nên làm như vậy, bởi ta hiểu rõ, kể từ ngày hôm ấy, ta không ngừng thương tổn đệ!

.

Tuấn Tú! Ta hối hận lắm! Hối hận vì bản thân không biết quý trọng thê tử là Kim Tuấn Tú! Đệ luôn dành cho ta những thứ tốt nhất, vậy mà ta chỉ biết dành cho đệ đau thương đến tận cùng!

.

Tuấn Tú! Ta thực sự rất hối hận! Hối hận bản thân có bao nhiêu cố chấp! Tuấn Tú a, Phác Hữu Thiên kỳ thực đã yêu đệ từ rất lâu... Vậy mà ta cứng đầu không chịu từ bỏ quá khứ!

.

"Aaa~~~~~~!!!"

.

Cúi người, Hữu Thiên gắt gao ôm Tuấn Tú vào lòng, ngửa mặt lên trời gào thét thảm thiết.

.

Nhân sinh trên đời, điều đau đớn nhất chính là khó khăn lắm mới minh bạch tâm ý của bản thân, chỉ tiếc rằng khi hiểu rõ, điều quý giá đó đã tan biến!

__________________________

1 Ngũ quan giai bế: khép kín tâm hồn a!!! Một dạng của tự kỷ, nhưng có lẽ ở level cao hơn mấy bậc lận =.=|||

3 Tâm tàng thần: phế tàng phách: hiểu đơn giản là đem mọi cảm xúc giấu kín, không còn biểu lộ cũng không cảm nhận được bất cứ chuyện gì.