Bên trong Nhã gian của Bách Hoa lâu, Hữu Thiên thản nhiên ngồi trên ghế, tay cầm chén trà thi thoảng làm nhấm một ngụm, khóe môi lộ ra tiếu ý băng lãnh âm hàn không gì sánh được.
.
Đối diện gã là Ngả Mẫn, thần sắc tái nhợt, trong mắt không thể che giấu được sợ hãi, thân thể cũng vì thế mà liên tục run rẩy.
.
Tại Lư Lăng này, già trẻ lớn bé không ai là không biết Các chủ Yên Vũ các có bao nhiêu lợi hại, càng không nói đến chuyện có người dám trêu chọc gã. Quả thực tại vùng Giang Nam trù phú bậc nhất này, Yên Vũ các Các chủ Phác Hữu Thiên chính là bá chủ. Theo lời đồn đại, Phác Hữu Thiên bình thường rất ôn hòa, thế nhưng một khi gã đã nổi giận, kẻ không may kia nhất định phải nếm trải những thủ đoạn trả thù âm ngoạn độc lạt, cho đến khi triệt để hiểu được thế nào là
"sống không bằng chết"...
.
Và lúc này đây, đối diện với một Phác Hữu Thiên như thế, Ngả Mẫn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm.
.
"Ngươi không cần sợ! Chẳng phải tối hôm qua ta đã nói, Phác Hữu Thiên ta không sát nữ nhân đó thôi!?" – Hữu Thiên nhìn Ngả Mẫn, lạnh lùng nhếch môi.
.
"Đa... Đa tạ Phác Các chủ!" – Ngả Mẫn lúc này đã sớm không giữ được tiếu dung tươi cười khéo léo thường ngày, biểu tình của nàng tràn đầy khẩn trương và cẩn thận.
.
"Bất quá..." – Hữu Thiên cố tình kéo dài thanh âm, tiếu ý lạnh lẽo khiến toàn thân Ngả Mẫn cứng ngắc "Ngươi dám chạm đến người của ta... Cũng nên trả giá một chút a!"
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, chân tay Ngả Mẫn mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất "Phác Các chủ, tiện... tiện thϊếp..."
.
"Ngươi có hay không biết Ngân Nguyệt lâu từng có một tiểu quan tên Bích Y?" – Hữu Thiên cắt ngang lời Ngả Mẫn.
.
Ngả Mẫn thận trọng gật đầu.
.
Nàng không chỉ biết mà còn gặp qua cậu ta mấy lần! Bích Y nguyên lai được coi là một trong số ít tuyệt sắc của Ngân Nguyệt lâu! Chỉ tiếc rằng, thời gian trước đây, liên tục gặp phải loại ân khách bất lương, hung hăng chà đạp khiến thân thể cậu ta bị hủy hoại. Lão bản của Ngân Nguyệt lâu thấy Bích Y không còn khả năng tiếp khách nữa đã đuổi cậu ta đi, từ đó cậu ta ở trên đường ăn xin sống tạm bợ qua ngày! Cách đây không lâu, Ngả Mẫn còn vô tình gặp Bích y ở trên đường, mỹ mạo từ lâu đã không còn vết tích, chưa kể hậu đình của cậu ta bị người phá hỏng, không thể khép kín, bởi vậy mà không thể khống chế, thân thể lúc nào cũng tanh hôi bất kham, so với hành khất bình thường còn không bằng.
.
"Ngươi có biết vì sao tên đó lại biến thành như vậy không?" – Hữu Thiên vừa nói vừa câu đân tiếu ý âm lãnh.
.
Ngả Mẫn lắc lắc đầu, thế nhưng sau một... hai giây sau, nàng liền minh bạch, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
.
"Bởi vì tên đó cũng giống ngươi, đã chạm đến người tuyệt đối không được!" – Hữu Thiên thu lại tiếu ý, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng căm ghét "Bất quá... Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy đâu! Phác Hữu Thiên ta cũng không kiếm chuyện với nữ nhân! Bất quá..."
.
Hữu Thiên nói ngắt quãng, sau đó lấy một bình sứ từ vạt áo trước ngực "Ngươi hãy uống cái này! Ngươi có thể an tâm! Ta không muốn mạng của ngươi, chỉ muốn bảo đảm trong bụng ngươi tuyệt đối không lưu lại thứ gì không nên lưu! Chỉ có điểu... Ta đã cố ý phối khiến dược tính tăng thêm mấy phần, thế nên có lẽ từ nay trở về sau... bụng của ngươi hẳn là không thể lưu bất cứ thứ gì a!" – Hữu Thiên nói xong, khóe miệng cong lên, lộ ra tiếu ý tàn nhẫn.
.
"Không... Xin đừng...",
Ngả Mẫn nghe xong, hoảng loạn lắc đầu, hai mắt đẫm lệ "Phác Các chủ, ngài ta cho tiện thϊếp đi! Tuấn Tú công tử và tiện thϊếp chuyện gì cũng không làm a! Tuấn Tú công tử tâm tình bất hảo, mỗi ngày chỉ đến chỗ tiện thϊếp uống rượu mà thôi, công tử chưa từng chạm vào tiện thϊếp! Chỉ có tối... tối hôm qua... Thế nhưng... Tuấn Tú công tử và tiện thϊếp còn chưa làm thì Các chủ đã đến rồi a! Những lời Ngả Mẫn nói hoàn toàn là sự thật! Ngả Mẫn cầu xin Các chủ! Cầu xin ngài đừng bắt ta uống thứ kia!!! Tiệp thϊếp sau này còn muốn hoàn lương xuất gia! Cầu xin Các chủ tha cho tiện thϊếp!!" – Ngả Mẫn khóc lóc thảm thiết, liên tục cầu xin tha thứ.
.
Thế nhưng, Hữu Thiên vẫn ngồi trên cao, bất vi sở động, biểu tình khinh thường nhìn Ngả Mẫn.
.
"Có ba loại người mà bất cứ lời nói nào của chúng Phác Hữu Thiên ta chưa bao giờ tín! Thứ nhất là những kẻ phiến gạt ta, thứ hai là đám đổ đồ1, mà thứ ba chính là kỹ2! Ngoan ngoãn uống thứ này đi, đừng ép ta tự mình động thủ!" – Hữu Thiên nói xong, vứt bình sứ ra trước mặt Ngả Mẫn.
.
"Không... Không..." – Ngả Mẫn liên tục lắc đầu, run rẩy bò về phía sau, tựa hồ muốn tránh xa thứ khiến nàng kinh sợ "Ngài dựa vào cái gì mà muốn ta làm như vậy?! Ngài có quyền gì mà đối xử với ta như vậy! Ngài... Ngài..."
.
"Tại Lư Lăng này, thậm chí toàn bộ vùng Giang Nam, có là mệnh quan triều đình đi nữa, chúng cũng không dám hỏi Phác Hữu Thiên ta có quyền gì!" – Hữu Thiên đứng lên, từng bước từng bước tiêu sái đến gần Ngả Mẫn, vươn m,ột tay nắm lấy cằm nàng, dụng sức khiến nàng phải mở miệng.
.
"Tuấn Tú trời sinh thiện lương! Nếu không phải ta sợ Tuấn Tú sau này biết được sẽ trách ta, ta... tuyệt đối không lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Ngươi phải cảm thấy đủ mới đúng!!" – Hữu Thiên nói xong, tay còn lại mở bình sứ, hung hăng dốc chất dược trong bình vào miệng Ngả Mẫn.
.
Ngả Mẫn liều mạng giãy dụa, thế nhưng nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, khí lực làm sao có thể so sánh với Hữu Thiên. Đến cuối cùng, sau khi nuốt toàn bộ số dược vào bụng, nàng ngây ngẩn ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
.
"Ta đã thay ngươi chuộc thân! Số ngân phiếu này ngươi cầm lấy đi! Chừng này cũng đủ để ngươi ngày sau cơm áo không lo! Bất quá... ngươi phải lập tức rời khỏi Lư Lăng này, vĩnh viễn cũng không được để ta nhìn thấy bóng dang ngươi một lần nữa! Bằng không... Bích Y chính là kết cục của ngươi!" – Hữu Thiên nói xong, ném một xấp ngân phiếu vào Ngả Mẫn đang ngây ngẩn ngồi trên đất, sau đó liền đi về phía cửa.
.
"Thực sự đáng tiếc..."
.
Trước khi Hữu Thiên bước chân khỏi cửa, bỗng nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của Ngả Mẫn.
.
"Ngươi nói cái gì?" – Hữu Thiên ngoái đầu, nheo mắt nhìn nàng.
.
"Ta nói thực sự đáng tiếc!" – Ngả Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt không còn chút kiêng dè nào nữa, nhìn thẳng vào Hữu Thiên "Tuấn Tú công tử là người thiện lương đơn thuần đến như vậy, sao có thể yêu một tên hỗn đản mặt người dạ thú như ngươi! Thực sự uổng phí! Thực sự bất công a!!" – Ngả Mẫn rống lên.
.
"Ngươi!".
Nghe Ngả Mẫn nói xong, nhãn thần của Hữu Thiên nhất thời lóe lên hàn quang, trên người tràn đầy sát khí, nhưng đến cuối cùng, gã cật lực kiềm chế cảm xúc của mình, đứng yên một chỗ.
.
"Ngày hôm nay, ta tha cho ngươi một mạng! Nhớ kỹ, ba ngày sau vĩnh viễn biến khỏi Lư Lăng này!" – Hữu Thiên nói xong, xoay người bước khỏi cửa, ly khai.
.
Hữu Thiên đi rồi, Ngả Mẫn toàn thân co quắp trên mặt đất, bất lực khóc nức nở.
.
Bản thân từ khi lưu lạc chốn phong trần, Ngả Mẫn đã từ bỏ hy vọng kiếp này nàng có thể tìm được một người nam nhân lương thiện rồi xuất giá sinh con, thế nhưng trong lòng vẫn có chút tưởng nhớ.
.
Chỉ là ngày hôm nay, tất thảy những gì ta có đều tan thành tro bụi...______________________________
1 Đổ đồ: con bạc
2 Kỹ: kỹ nữ, thậm chí cả tiểu quan
_______________________________
Choáng a... Choáng a ≧▽≦
Đã là
CÔNG, phải phúc hắc, trung khuyển, thê nô... tập hợp tất cả những "đức tính trên", mới có thể khiến
THỤ và bè lũ FG chúng ta điên đảo a