Hữu Thiên gấp gáp chạy về phía Tuấn Tú, nhìn thấy lưng áo người kia một màu đỏ sẫm, thân thể yếu ớt lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nhào, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng hoang mang. Khi trông thấy tiếu ý bên môi Tuấn Tú, lần đầu tiên gã cảm nhận được, nụ cười của cậu có bao nhiêu tái nhợt cùng vô lực.
.
"Tuấn Tú!".
Hữu Thiên nhào đến bên cạnh Tuấn Tú, khó khăn lắm được đỡ được thân thể từ từ gục xuống của cậu. Nhìn phía sau lưng một mày đỏ thẫm gai mắt, không chỉ đôi tay mà toàn thân Hữu Thiên không kìm được mà run rẩy.
.
Từ lúc ra khỏi thành, gã hầu như liên tục lần theo vết máu của Tuấn Tú, rốt cuộc cũng đến kịp lúc
"Mảnh gỗ vụn gây ra vết thương, nhưng dù có lớn, có sâu đến mấy, Tuấn Tú muốn, có thể dễ dàng cầm máu kia mà!? Thế nhưng vì sao, vì sao lúc ta đến nơi, Tuấn Tú lại ra nông nỗi này?!"
.
"Tuấn Tú? Tuấn Tú! Tỉnh, tỉnh lại đi! Ngươi đừng làm ta sợ!" – Hữu Thiên sau khi điểm một số đại huyệt trên người Tuấn Tú, ngăn tiên huyết tiếp tục chảy ra, gã vừa gọi vừa khe khẽ vỗ vỗ lên má cậu. Nhưng hiện tại, Tuấn Tú đã hoàn toàn hôn mê, dù gã có gọi đến rách cổ họng, cậu cũng không có phản ứng.
.
"
Xin lỗi, thực xin lỗi! Ta không nghĩ tới cái ghế kia sẽ làm tổn thương ngươi! Tuấn Tú, thực xin lỗi! Ngươi nhất định phải chống đỡ, ta lập tức đưa ngươi đến chỗ đại phu!"
.
Hữu Thiên nói xong, trước tiên truyền cho Tuấn Tú một chút chân khí để tâm mạch của cậu được bảo toàn. Sau đó gã cẩn thận tránh vết thương trên lưng, cõng Tuấn Tú trên lưng, thi triển khinh công liều mạng chạy về thành.
.
Tuy Hữu Thiên đã điểm huyệt cầm máu nhằm kéo dài thời gian, nhưng từ lúc sự việc phát sinh đến giờ, chừng đó cũng đủ để Tuấn Tú mất một lượng tương đối lớn, tình hình hiện tại vô cùng hung hiểm. Chưa kể tiên huyết vẫn thi thoảng rỉ ra từ miệng vết thương, nếu không được chữa trị kịp thời, tính mệnh của Tuấn Tú sẽ bị nguy hiểm!
.
Hữu Thiên đối với y thuật có chút tinh thông, gã tự nhiên minh bạch được tình huống. Nhưng bản thân gã lúc này chính là tận lực quên đi, một lòng một dạ chạy về thành. Chân khí trong người Hữu Thiên sớm đã bị đẩy tới cực hạn, vậy mà tốc độ một chút cũng không thuyên giảm, bản thân chỉ cần lơi lỏng ý chí, bất chất dù chỉ nửa giây nội lực sẽ phản phệ, hậu quả khi đó chẳng thể nào mường tượng nổi
"Bởi vậy, hiện tại ta phải hết sức bình tĩnh!".
Sẽ không có chuyện gì!.
Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!?.Tại Trung năm đó bị trường kiếm đâm xuyên ngực vẫn có thể thoát hiểm, Tuấn Tú cũng nhất định sẽ không gặp điều bất trắc!...
.
Rất nhanh, Hữu Thiên đã đưa Tuấn Tú về thành. Qua đại môn, Hữu Thiên không để ý người trên đường nhãn thần có bao nhiêu kinh khủng cùng kinh ngạc nhìn hai người học, trực tiếp cõng Tuấn Tú lao thẳng vào y quán lớn nhất thành, Huyền Hồ y quán.
.
"Đại phu! Đại phu!" – Vừa bước qua đại môn y quán, Hữu Thiên không đợi chân khí trong cơ thể bình phục đã hô lớn, chân khí nhất thời nghịch lưu phản phệ, gã chỉ cảm thấy l*иg ngực dâng lên đau đớn bất kham, ngay tức, phun ra một búng máu.
.
"Phác Các chủ?!" – Lão lang trung của y quán từ trong nội thất đi ra, vừa trông thấy Hữu Thiên vội vàng nghênh đón "Phác Các chủ, Các chủ bị làm sao?" – Lão lang trung thấy vết máu bên môi Hữu Thiên, vội vàng đỡ gã.
.
"Đừng lo cho ta, ông mau khám cho Tuấn Tú!" – Hữu Thiên biểu tình lo lắng nói với lão lang trung.
.
"Ân, được, được!" – Lão lang trung liên tục gật đầu, quay sang nói với tiểu đồ đề đứng bên cạnh "
Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa người vào trong!"
.
Tiểu đồ đệ vội vàng chạy tới đỡ Tuấn Tú từ trên lưng Hữu Thiên, rồi đưa cậu vào trong nội thất.
.
Vừa buông Tuấn Tú ra, Hữu Thiên toàn thân buông lỏng, có chút đứng không vững. Để mau chóng quay về thành tìm đại phu, Hữu Thiên đã đẩy chân khí đến cực hạn, sau cùng còn bị chân khí phản phệ, tình huống phải nói là cực kỳ hung hiểm. Nếu chân khí hao tổn quá nhiều, chắc chắn nội phủ trong người gã sẽ bị thương tổn, thậm chí vỡ nát, gân mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân.
.
"Phác Các chủ, ngài..." – Lão lang trung trông thấy sắc diện của Hữu Thiên tái nhợt, có chút lo lắng.
.
"Không cần lo cho ta! Mong ông mau mau cứu chữa Tuấn Tú!" – Hữu Thiên có phần suy yếu thỉnh cầu.
.
"Vậy thỉnh ngài ở đây chờ, lão phu nhất định tận lực!" – Lão lang trung nói xong liền đi vào nội thất.
.
Hữu Thiên ngồi ở bên ngoài, vô lực nhắm hai mắt lại, cưỡng chế huyết khí từng chút dâng trong l*иg ngực, biểu tình lo lắng không nguôi.
.
Sẽ không có chuyện gì đâu? Tuấn Tú nhất định sẽ không sao? Công phu của Tuấn Tú mặc dù không được tính là đứng đầu, nhưng chung quy vẫn là người luyện qua võ công, đó không thể làm vết thương trí mạng được? – Chỉ là, suy nghĩ như vậy, nhưng trong đầu Hữu Thiên không ngừng hiện lên hình ảnh thân thể Tuấn Tú nhuộm đỏ một màu, trái tim cũng vì thế mà liên tục co rút, gây ra đau đớn không thể chịu nổi.
.
Chảy nhiều máu như vậy, cho dù có là người có võ công cái thế đi chăng nữa cũng khó mà bình an vô sự! Vạn nhất....
KHÔNG! Tuyệt đối không có vạn nhất! Tuấn Tú nhất định sẽ không có việc gì, nhất định là như vậy!.
"Thiên ca!".
Đúng lúc này, Hữu Hoán cùng Lương Nhi chạy vào y quán. Hữu Thiên nhìn hai người không khỏi sửng sốt, đứng lên.
.
"Hữu Hoán, các ngươi sao biết mà tới đây?"
.
"Lương Nhi đem toàn bộ sự tình kể cho ta, ta lập tức đi tìm hai người! Sau đó nghe được người ngoài phố nói huynh cõng Tuấn Tú ca vào y quán! Họ còn nói... còn nói người Tuấn Tú ca đầy máu? Đến tột cùng đã xảy chuyện gì? Lương Nhi nói Tuấn Tú ca do mảnh vỗ vụn làm bị thương, làm thế nào lại thành toàn thân nhuộm máu được?!" – Hữu Hoán lớn tiếng chất vấn.
.
Hữu Thiên cúi đầu, trầm mặc không nói.
.
"Sao huynh không nói gì? Chẳng lẽ là huynh làm Tuấn Tú bị thương?!" – Hữu Hoán trong mắt mang theo tức giận.
.
"Không phải ta!" – Hữu Thiên lập tức phản bác "Lúc ta tìm được Tuấn Tú đã có bộ dạng đó rồi! Hình như là Tuấn Tú đã rút mảnh gỗ vụn ra, sau đó để mặc vết thương chảy máu! Tuấn Tú... Tuấn Tú là đang giận dỗi ta!"
.
"Giận dỗi ư?" – Hữu Hoán vì giận mà bật cười, trong mắt lóe lên hàn quang "Ta lại nghĩ Tuấn Tú là vì tuyệt vọng! Bởi vì huynh không thương huynh ấy mà Tuấn Tú lúc nào cũng cho rằng bản thân không bằng Tại Trung ca! Hiện tại, huynh cư nhiên vì một tên tiểu quan đê tiện mà đánh Tuấn Tú, huynh nghĩ Tuấn Tú chịu đựng nổi sao?! Kim Tuấn Tú năm nào, tuy rằng ngây thơ đơn thuần, nhưng vẫn còn ngạo khí cùng ý chí sống, nhưng hiện tại thì thế nào? Tại sao nhìn thế nào ta cũng thấy trên người Tuấn Tú chỉ còn hèn mọn!"
.
"Đủ rồi!" – Hữu Thiên cắt ngang lời Hữu Hoán, xoay người đi, hít một hơi thật sâu.
.
Chính xác... Tuấn Tú năm đó chẳng khác gì dương quang xán lạn rực rõ! Thế nhưng ngày hôm nay, toàn bộ ánh sáng như vụt tắt, dường như... dường như chỉ còn là một cái bóng, rất dễ khiến người khác bỏ qua...
.
Năm đó, chỉ cần Tuấn Tú xuất hiện, ở bất cứ chỗ nào, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt! Cho dù người kia không có dung nhan tuyệt mĩ khuynh quốc khuynh thành giống tại Trung, nhưng lại khiến người khác gặp một lần mà cả đời khó quên! Tất thảy là do đó là Kim Tuấn Tú, độc nhất vô nhị!
.
Chính vì thế, sau khi chuyển đến Yên Vũ các, Hữu Thiên không bao giờ để Tuấn Tú một mình đơn độc xuất môn. Chỉ cần Tuấn Tú đi ra ngoài, gã nhất định phái người tìm kiếm. Đối với bản thân, Hữu Thiên tự ngẫm ra lý do rằng gã sợ Tuấn Tú bị lạc đường! Thế nhưng, kỳ thực, tận đáy lòng, Hữu Thiên đã có một đáp án, chỉ là gã cả đời này vĩnh viễn cũng không muốn thừa nhận!
.
Kỳ thực ta làm sao không nhận ra ánh sáng trên người Tuấn Tú càng lúc càng mờ nhạt kia chứ! Nhưng ta đã chọn cách để mặc chuyện đó tiếp diễn! Mặc cho Tuấn Tú vì yêu ta mà càng ngày càng trở nên hèn mọn, bởi vì tận đáy lòng, Phác Hữu Thiên ta mong muốn như vậy!.
Bởi làm như vậy, ta không cần nỗ lực làm bất cứ chuyện gì, vẫn khiến Tuấn Tú thủy chung ở trong lao tù mà ta họa ra, cả đời cũng không ra! Còn Phác Hữu Thiên ta, trọn kiếp có thể cố chấp yêu một người là Kim Tại Trung, đồng thời vẫn có Kim Tuấn Tú làm bạn!.
Thế nhưng, chỏ trong chốc lát quay đầu nhìn lại, ta mới phát hiện, nguyên lai đó không phải là kết quả mà bản thân tối mong muốn!.
Phác Hữu Thiên, ngươi hãy thừa nhận đi! Tất thảy là do ngươi ích kỷ... đã hủyđi Tuấn Tú!