"Ngươi nói cái gì?!".
Tại đại đường Minh trang, Tại Trung biểu tình khϊếp sợ nhìn người đệ tử vừa cấp tập chạy vào báo tin cho y, trong mắt lộ ra tia khẩn trương trước nay chưa từng có.
.
Hữu Thiên và Tuấn Tú chỉ mới ly khai Minh trang sáng nay thôi, vậy mà còn chưa qua nửa ngày cư nhiên xảy gặp phải chuyển chẳng lành, điều này khiến y vô cùng lo lắng.
.
"Ngươi có biết tình trạng của hai người họ hiện tại thế nào không?" – Duẫn Hạo ngồi bên cạnh có vẻ trấn định hơn, từ tốn hỏi tin tức.
.
"Bẩm... Do Nhị Trang chủ phân phó chúng đệ tử chỉ cần trông thấy lệnh tiễn trước hết phải nhanh chóng báo tin, sở dĩ đệ tử không rõ đến tột cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không hay biết tình trạng hiện tại của hai người! Bất quá, các huynh đệ trực ở phân đường đã lập tức đến nơi tương trợ, đệ tử tin hẳn là sẽ không có việc gì!" – Đệ tử nọ thành thật trả lời.
.
Tại Trung nghe xong chỉ thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu,
"Hữu Thiên và Tuấn Tú đều không phải người dễ dàng cầu xin sự trợ giúp từ bất cứ ai khác! Dứt khoát phóng lệnh tiễn duy nhất đi như vậy chứng tỏ hai người đã gặp phải tình huống vô cùng nguy cấp, bọn họ nhất định đã dính vào phiền toái không thể đơn độc giải quyết! Ta không lo sợ chuyện gì, chỉ sợ Hữu Thiên... Nhanh, ta phải nhanh chóng đến chỗ hai người kia!".
"Người đâu!".
Tại Trung lập tức lớn tiếng ra lệnh, "Mau chóng vào phòng ta, ở trên ngăn kéo tủ tầng ba bên tay trái, lấy bình sứ số hai và số ba đến đây, song song đi chuẩn bị ngựa, ta muốn lập tức xuất trang!"
.
"Thưa vâng!" – Một đệ tử nghe xong nhận lệnh chạy đi.
.
"Tại Trung, hiện tại tình huống còn chưa rõ rãng, đệ sao phải khẩn trương như vậy? Bọn họ biết đâu không có việc gì!" – Duẫn Hạo ở bên nói lời trấn an.
.
"Biết đâu ư?" – Tại Trung nhíu mày, "Huynh nói là biết đâu, vậy biết đâu hai người họ thực sự xảy ra chuyện gì thì sao? Tình trạng hiện tại của Hữu Thiên không thể so sánh với người bình thường được, chỉ thoáng bất cẩn cũng đủ khiến gã trở thành phế nhân! Chỉ có ta mới có thể giúp Hữu Thiên!"
.
Y nói xong, lập tức đứng lên chạy như bay ra ngoài.
.
Duẫn Hạo thấy thế cũng vội vã đuổi theo y.
.
Hai người ra khỏi đại đường, đi ra ngoài đại môn Minh trang, rất nhanh người đệ tử nọ đã đem đến thứ Tại Trung yêu cầu cùng với hai con khoái mã.
.
Tại Trung tiếp nhận bình sứ từ tay đệ tử nọ, sau khi xác nhận không có sai lầm bèn trở mình leo lên yên ngựa, phi nước tại xuống chân núi, Duẫn Hạo cũng nhanh chóng phóng ngựa theo sát phía sau.
...
.
Khi hai người xuống đến chân núi, chỉ còn cách Vãn Thu trấn một đoạn, từ xa đã trông thấy hai người đệ tử khác của Minh trang cưỡi ngựa ra nghênh đón.
.
"Trang chủ, Nhị Trang chủ!" – Hai người đệ tử nhận ra là Duẫn Hạo và Tại Trung liền ghìm dây cương, xuống ngựa hành lễ.
.
"Các ngươi muốn lên núi báo tin sao? Tuấn Tú hiện tại đang ở đâu, hai người họ sao rồi?" – Thanh âm của Tại Trung rõ ràng mang theo lo lắng.
.
"Khởi bẩm Nhị Trang chủ, bọn họ hiện tại đều ở trong phân đường tại Vãn Thu trấn! Tuấn Tú thiếu gia trúng phải Phệ Cốt Hương sở dĩ nội lực tạm thời không thể ngưng tụ, nhưng cũng không lo ngại, về phần Phác Các chủ..."
.
"Phác Các chủ?!" – Tại Trung kinh ngạc cắt ngang lời tên đệ tử nọ.
.
"Thưa vâng, Bí Kỳ công tử... Công tử... Công tử trông giống hệ Phác Các chủ, hơn nữa Tuấn Tú thiếu gia cũng gọi công tử là Hữu Thiên, tình trạng của Các chủ có chút..."
.
Tại Trung không kiên nhẫn chờ đối phương nói hết câu đã vung roi quất ngựa rời đi.
.
"Xem ra thân phận của Hữu Thiên đã bị bại lộ rồi, như vậy chỉ e Súc Cốt Công của gã đã xảy ra vấn đề! Hơn nữa, ta còn nghe được chuyện Tuấn Tú trúng phải Phệ Cốt Hương, vậy thì Hữu Thiên...".
Càng nghĩ Tại Trung càng không ngừng giục ngựa phi nhanh,
"Nếu Hữu Thiên trúng phải Phệ Cốt Hương khi đang duy trì Súc Cốt Công, vậy tình huống hiện tại chính là phi thường nguy cấp!Gã vừa không thể suy trì vừa không có cách nào giải trừ Súc Cốt Công, khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan! Gân mạch toàn thân nhất định nghịch chuyển, đem lại đau đớn không gì sánh được, tư vị muốn sống không được, muốn chết không thể kia...".
Y không dám suy đoán thêm nữa, chỉ hận bản thân không thể ngay lập tức tới bên cạnh Hữu Thiên.
.
Tại Trung hiểu rõ, nếu thật sự đã xảy ra chuyện y đang lo sợ đó, Hữu Thiên chỉ có thể nhờ người khác đến giúp gã giải trừ Súc Cốt Công, hơn nữa còn phải cực kỳ khẩn trương! Bởi chậm trễ thời gian, dù chỉ một khắc thôi, Hữu Thiên không những sẽ mất toàn bộ võ công, mà tất cả gân mạch trên người cũng đứt đoạn... Gã sẽ trở thành một phế nhân cả quãng đời về sau chỉ có thể nằm yên một chỗ...
.
"Sự tình nếu thực thành trở thành như vậy, không chỉ có Hữu Thiên vô pháp tiếp nhận, mà Tuấn Tú chỉ sợ càng không có cách nào chịu nổi đòn đả kích này... Hữu Thiên, ngươi nhất định phải gắng gượng! Chờ ta...".
Duẫn Hạo vẫn một mực theo sát phía sau Tại Trung, trông thấy vẻ mặt lo lắng không hề che giấu của y, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được sự tình lần này vô cùng nghiêm trọng, biểu tình không khỏi trở nên ngưng trọng.
.
"Chỉ mong... Chỉ mong Phác Hữu Thiên có thể bình an vô sự! Bằng không, chẳng riêng gì Tuấn Tú, mà ngay cả Tại Trung của ta từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ nở nụ cười nữa..."