Chương 1

Đệ nhất chương

.

Tế vũ miên

Lệ lạc không thùy vô nhân liên

Vô nhân liên

Uổng phí tương tư

Đồ nhạ quân yếm

Hoa lạc vô thanh ám hương tán

Thốn đoạn nhu tràng toái tâm hàn

Toái tâm hàn

Không mộng dĩ tỉnh

Tình ti dĩ đoạn

"Trảm tình ti1"

.

Mưa phùn lất phất kéo dài như sương như khói, bao phủ toàn bộ Giang Nam, lãnh phong khẽ vuốt, mang theo hàm ý trời thu, thấm nhập tận tâm can.

.

Bạch sắc thiếu niên vẫn còn đứng trong mưa, không hề bung dù. Mưa phùn chầm chậm thấm ướt y phục đơn bạc của cậu, khiến y liêu2 mỏng manh như muốn dính sát vào thân thể, mơ hồ lộ ra làn da tinh tế bên trong. Thiếu niên tuy không có nhan sắc mỹ miều khiến kẻ khác kinh diễm, nhưng càng nhìn cành thấy thanh tú, từ trên người cậu tỏa ra khí chất thuần khiết, khiến người khác muốn thương tiếc, muốn che chở.

.

"Tuấn Tú công tử~~ Tuấn Tú công tử ~~"

.

Không biết từ đâu truyền đến tiếng hô hoán, thiếu niên dừng cước bộ, xoay người, miễn cưỡng nhìn về hướng người nữ tử đang chạy về hướng mình. Nhãn thần đáng lý vô ưu lại dần lộ ra tổn thương bất tận.

.

"Tuấn Tú công tử, đã tìm được người rồi!" – Nữ tử vội chạy đến bên cạnh Tuấn Tú, thở hổn hển một hơi "Các chủ đã trở về, không thấy người, cho nên đã phân phó ta đi tìm người. Công tử mau cùng ta quay về đi!"

.

"Lương Nhi, muội cứ về trước đi, ta dạo thêm một lúc nữa rồi sẽ quay về!" – Tuấn Tú nhàn nhạt nói, xong lại tiếp tục đi về phía trước.

.

"Cho dù như vậy đi chăng nữa, công tử cũng nên bung dù chứ! Cứ dầm mưa thế này, lỡ bị bệnh thì Các chủ sẽ trách cứ ta!" – Lương Nhi vừa nói vừa mở dù che cho Tuấn Tú.

.

Tuấn Tú cười cười, nhưng lại khẽ lắc đầu.

.

"Lương Nhi, muội vẫn giữ thói quen khi chiếu cố Tại Trung ca sao? Ta không giống huynh ấy đâu, cũng không mảnh mai như vậy! Hữu Thiên...cũng sẽ không lưu ý đâu!"

.

Đúng vậy! Huynh ấy sẽ không để tâm đến đâu? Từ trước đến giờ, chỉ duy nhất có một người có khả năng khiến huynh ấy lưu ý mà thôi! Nếu hôm nay đổi lại là người kia, chỉ sợ huynh ấy sớm đã phát cuồng vì lo lắng rồi chạy đi tìm khắp nơi! Sau đó sẽ dùng mọi ôn nhu mật ngữ, khuyên bảo người kia quay về...

.

Sự ôn nhu đó của huynh ấy, ta cả đời này cũng không có tư cách được hưởng thụ, bởi vì ta là Kim Tuấn Tú, không phải là Kim Tại Trung! (Ak!!! Mỗ đến chết với mấy người này, Duẫn Hạo vừa xong thì đến lượt Mễ Tú hành... Song Song ta nhất định là kiếp trước ..không chỉ thiếu tiền mà còn thiếu tình của mấy người ni =.=|||)

.

Tuấn Tú công tử! Người luôn hiểu rõ vị trí của thiếu gia trong lòng Các chủ là như thế nào mà! Sao người cứ phải khổ sở đem bản thân ra so sánh làm chi? Huống hồ, thiếu gia đã quay về Minh trang rồi, hiện tại người danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh Các chủ chính là công tử! Người vẫn còn cảm thấy bất mãn sao?" – Ngữ khí của Lương Nhi lộ ra một chút nghiêm khắc.

.

Ngoại trừ Các chủ cùng Hữu Hoán thiếu gia, nàng chỉ nhận thức một mình Kim Tại Trung làm chủ tử, cho nên mỗi khi xưng hô, nàng đều gọi Tuấn Tú là "Tuấn Tú công tử", còn chỉ gọi Tại Trung đơn giản là "Thiếu gia". Nàng không cho phép bất cứ ai có dù chỉ một tia bất kính đối với Tại Trung, bất luận là ai đi chăng nữa.

.

Cảm giác được Lương Nhi đã có chút hờn giận, Tuấn Tú chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Sau đó cậu đề khí, thi triển khinh công, bay người rời đi, bỏ lại Lương Nhi một quãng rất xa.

.

Tuấn Tú ta đúng là điểm gì cũng không đáng để đem ra so sánh với Tại Trung ca, duy chỉ có một thân khinh công này có thể tự hào mà mang ra phân bì!

.

Tại Trung ca từng là Đệ nhất sát thủ của Minh trang, còn ta tu vi thấp kém, võ công chẳng đâu vào đâu, chỉ có mỗi khinh công này là không có ai theo kịp! Bởi Hi Triệt ca từ nhỏ đã giáo huấn ta rằng, công phu có thể không tinh, nhưng khinh công nhất định phải tinh. Nếu đánh không lại người, ta có thể bỏ chạy!

.

Nhẹ nhàng chạm xuống cành cây cao cao, khóe môi Tuấn Tú lộ ra nụ cười hạnh phúc "Thời gian ta được cùng Hi Triệt ca và Tại Trung ca ở Minh Trang thực sự rất hạnh phúc, chỉ tiếc hiện tại ba người chúng ta người trời nam người đất bắc..."

.

Nhưng bên cạnh Hi Triệt ca và Tại Trung ca đều có ái nhân hai huynh ấy yêu nhất bầu bạn, còn ta thì sao? Hữu Thiên đối với ta chỉ có thể dùng từ "lãnh đạm" để hình dung, huynh ấy coi ta chẳng khác gì kẻ xa lạ?!

.

Kỳ thực ta hiểu rõ, nếu không phải vì lời hứa hẹn đối với Tại Trung ca, Hữu Thiên căn bản sẽ không tiếp tục cùng ta làm trò phu thê hữu danh vô thực. Chỉ đơn giản là vì Hữu Thiên đã đáp ứng Tại Trung ca là sẽ chiếu cố ta chu đáo, bởi vậy Kim Tuấn Tú này đột nhiên trở thành gánh nặng khiến huynh ấy mệt mỏi!

.

Đúng là như thế nhỉ? Hữu Thiên, trong tim huynh, chắc ta chỉ là tảng đá đuổi đánh không đi, khiến người khác mỏi mệt?

.

Mưa, bỗng nhiên thành lớn, đánh vào thân người, thực lạnh...

_____________________________

1 Trảm tình ti: dịch thô là "Cắt đứt tơ tình", đọc tên cũng biết bài thơ miêu tả tâm trạng đau khổ của người yêu đơn phương

2 Y liêu: chính xác thì là chất liệu của y phục.