- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Sủng
- Chương 47: Va Chạm
Đế Sủng
Chương 47: Va Chạm
Hai chiếc xe ngựa giằng co ở đường tắt trong thành, ai cũng không muốn lùi bước.
Mà chủ nhân hai bên giống như cố kỵ thân phận, không lên tiếng với bên đối diện.
Bành thị vệ khí định thần nhàn, sắc mặt thong dong, có lẽ vì phía sau có Tuyên Đế tọa trấn nên không hoảng hốt chút nào, mã phu phía đối diện thỉnh loảng lại đưa tay áo lau mồ hôi, bồi tội với người trong xe, hiển nhiên đang bị chủ tử trách cứ.Tuy nói rằng ít người qua lại nhưng không phải không có người, chỉ một lát sau phía sau hai bên đều có thêm ba bốn chiếc xe ngựa.
Bọn họ xen vào thấy hai chiếc xe ngựa và quần áo đám người Bành thị vệ nên không ai dám đi lên lý luận, chỉ đành ở ven đường ghé tai oán giận, dần dần có ít bá tánh vây tới thăm dò buôn chuyện.Tuyên Đế nhíu mày, đã rất không vui.Tri Y ở trong lòng ngực hắn thỉnh thoảng vén rèm nhìn một chút, trong mắt tràn đầy tò mò.Hồi lâu, ngự sử tuần thành vội vàng đuổi tới, mang theo một đội quân vệ tuần tra.“Nhường một chút, nhường một chút.” Vị ngự sử tuần thành dẫn đầu nói lớn, thân hình hơi béo đúng là người phụ trách tuần thú trong thành hôm nay- Chu Hưng.
Đề đao treo lỏng lẻo ở bên hông, phát ra tiếng vang leng keng leng keng, làm bá tánh vây xem giật mình, biết quan gia tới, sôi nổi tản đi, chỉ có một ít người lòng hiếu kỳ quá nặng còn ở lại nhìn xung quanh.Chu Hưng nhậm chức ngự sử tuần thành năm sáu năm, cũng coi như là một lão nhân.
Hôm nay hắn đem mọi chuyện ném cho mấy thuộc hạ, còn mình thì ở trong công sở tự đắc tự nhạc phẩm trà hừ tiểu khúc, gần đây kinh thành gió êm sóng lặng nên mới nhãn nhã tự cho mình nghỉ tạm một lúc.
Đúng lúc đang thích ý thì có người báo trong ngõ nhỏ cách đây không xa có hai chiếc xe ngựa đỗ lại, hơn nữa xem chế tác của xe ngựa thì thân phận đều không thấp, ai cũng không chịu nhường ai.Nhóm tiểu binh không dám hành động thiếu suy nghĩ, không ai dám đi lên hỏi chuyện đầu tiên, chỉ đành cho người đi mời hắn đến giải quyết.Nào biết trong lòng hắn cũng đang kêu khổ không ngừng, nghe trong lời truyền vội vàng chạt hồng hộc, chưa thấy người đã thấy một thân mồ hôi.
Bọn họ tuần thành sợ nhất là mấy vị đại nhân xuất hiện tranh chấp trong phạm vi quản hạt của mình, phải biết rằng hắn chỉ là một quan tép riu mà ở nơi này tùy tiện động vào một người cũng có thể là người tâm đắc bên Hoàng Thượng hoặc thân vương quận vương, nào ai dám đi quản mà cố tình, còn không thể mặc kệ…..
aizz.Chỉ hy vọng hôm nay chạm phải vị nào thông tình đạt lý chút, đừng làm đám tiểu nhân bọn hắn khó xử.Chu Hưng nhìn trái nhìn phải, đằng trước là hương xe màu đỏ, rèm châu rủ xuống vô cùng phức tạp tinh mỹ, bên trong chắc chắn là nữ quyến, hắn nhẹ giọng mở miệng, “Không biết tôn giá là trong phủ vị đại nhân nào?” Đồng thời dùng ánh mắt cho một thủ hạ đắc lực đi dò hỏi chiếc xe gỗ tử đàn phía bên kia.Mã phu vẫn luôn ở bên tai nghe người bên trong phân phó, Chu Hưng đợi chờ, qua một lát thanh âm bên trong mới phát ra, một bàn tay ngọc ngà vươn ra từ trong rèm, cổ tay trắng nõn khẽ nhúc nhích, lộ ra vòng tay lưu li phỉ thúy* lóa mắt, mang theo một làn gió thơm, làm Chu Hưng chỉ liếc mắt một cái đã vội cúi đầu không dám nhìn lại.Cái tay kia đưa cho xa phu một khối ngọc bài, xa phu lại giao cho Chu Hưng.
Hắn cúi đầu nhìn, lại cẩn thận xem xét một lát, trong lòng cân nhắc: Công chúa…… Là vị nào công chúa nào?Từ khi hắn nhậm chức trong kinh đã sớm không có vị công chúa nào, đến nay Tuyên triều có hai vị hắn cũng đều là nghe từ trong miệng người khác, hiểu biết không sâu, chỉ biết một vị là cô mẫu của Hoàng Thượng, một vị là muội muội của Hoàng Thượng.Chiêu theo cánh tay vừa rồi, rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi, chẳng lẽ là vị Vân Hàm công chúa kia?Tâm tư Chu Hưng xoay chuyển liên tục, nhanh chóng ước lượng phân lượng của hai vị công chúa hiện nay, đồng thời nỗ lực suy tư trình độ coi trọng của Hoàng Thượng với hai vị này.
Tóm lại đối diện là xe ngựa của Dung Vương phủ, tuy rằng hiện tại Dung Thân Vương điệu thấp không ít, nhưng tốt xấu gì cũng là Thân vương, căn cơ ở kinh thành quá sâu, hắn không nghĩ sẽ đắc tội một vị thân vương.Phủ Thân vương và Phủ công chúa…… Ai, mày Chu Hưng nhăn thành chữ xuyên ( 川 ) thật sâu, lúc này tâm tình rất khẩn trương, một khi xử lý không tốt bên kia không hài lòng, chức quan này của hắn đã có thể không cánh mà bay.Hắn đi đến bên đường, bên kia thuộc hạ đi xin chỉ thị cũng chạy trở về, sờ sờ đầu lấy ra ngọc bội, “Đại nhân, này…… Tiểu nhân xem không hiểu lắm.”“Còn không phải là vài vị công tử của Dung Thân Vương phủ có cái gì không hiểu……” Chu Hưng không chút để ý tiếp nhận, ngọc bội vừa đến tay tập trung nhìn vào thiếu chút nữa rớt cả cằm, luống cuống tay chân thật vất vả cầm ổn được ngọc bội, thanh âm run rẩy, “Này, này……”Tiểu binh bên cạnh mặt đầy nghi hoặc, lúc sau đã bị Chu Hưng hung hăng gõ đầu, “Đầu heo! Đầu heo! Sao không nói sớm?”Nói xong luống cuống tay chân chạy đến trước xe ngựa tử đàn, đỡ đỡ mũ quan, mồ hôi to như hạt đậu rơi đầy đất, phủ phục trên mặt đất, đầu cũng không dám nâng, “Tiện, tiện thần Chu Hưng, khấu kiến……”Cũng may người của hắn đã sớm đem bá tánh đuổi ra ngoài, đem đường tắt vây kín kẽ, bằng không để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.Tuyên Đế không lên tiếng, mồ hôi của Chu Hưng rớt như mưa mùa hạ, nghĩ thầm nhất định Hoàng Thượng đang giận nên nói cũng không muốn nói, nào biết bởi vì có Tri Y ở trong ngực, nên Tuyên Đế cũng không thấy mất kiên nhẫn vì phải chờ lâu, chỉ có một chút không vui khi bị quấy rầy khi cải trang vi hành thôi.An Đức Phúc thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài nhìn……?”Chu Hưng vội dựng lỗ tai, rốt cuộc nghe thấy được thanh âm cực kỳ trầm thấp của Hoàng Thượng , “Dẹp đường, hồi cung.”Trong ngữ khí chưa bao giờ giống như nói một chiếc xe ngựa khác, chỉ bằng nói, từ lúc bắt đầu Tuyên Đế đã không đem người đối diện để vào mắt, đương nhiên sẽ không vì thế mà nổi giận cũng không muốn hiển lộ thân phận với người đối diện.“Tuân lệnh.” An Đức Phúc ý bảo Chu Hứng đứng lên, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Chu Tuần sử, biết nên làm như thế nào chưa?”“Vâng, vâng.” Chu Hưng liên tục gật đầu, “Đã biết.”Bị dọa đến thở cũng không thông, Chu Hưng một lòng nghĩ muốn “Lập công chuộc tội”.
Vung tay lên để mấy thuộc hạ đi cùng, tới bên hương xe ỏ thẫm, trên cửa xe nạm mã não bị ánh mặt trời chiếu, chiết xạ ra bảo quang loá mắt, cuối cùng hắn cũng hồi tưởng lại thân phận của người trong xe ngựa, khách khí khụ khụ nói: “Đường này đúng là hơi hẹp một chút, hiện giờ hai vị đại nhân giằng co sợ sẽ hỏng việc, theo tiểu quan thấy, không bằng ngài lùi xe ngựa về đầu hẻm trước, để vị đại nhân kia đi qua rồi ngài qua là được, có phải không ạ?”Chu Hưng tận lực nói một cách ôn hòa nhất, kỳ thật ai cũng biết hai bên có thể ở chỗ này giằng co lâu như vậy khẳng định không vội.Lúc trước Chu Hưng còn nghĩ mãi mấy vị đại nhân này thật nhàm chán, chỉ có đơn giản là vấn đề mặt mũi, hơi khiêm tốn chút ai cũng nhường người kia một chút chẳng phải tốt cho cả hai bên sao? Nhưng sau khi biết bên trong xe ngựa kia lại là Hoàng Thượng đã lập tức phản chiến.Người bên trong hương xe giống như không thể tin nổi, vẫn chưa lộ diện chỉ cả kinh nói, “Thế mà còn muốn bổn cung nhường đường cho bọn hắn?”Chu Hưng chà xát tay, cũng hơi do dự, không biết bên trong là vị công chúa nào, nếu không…… Bẩm báo cho Hoàng Thượng?Hắn nghĩ nghĩ, lại tung tăng chạy về, thấp giọng nói ra sự tình, cũng đem ngọc bài mã phu đưa cho trình lên.An Đức Phúc nhìn ngọc bài này đồng tử mãnh đến co rụt lại, tức khắc nhớ đến chuyện nào đó, “Hoàng Thượng, đối diện chỉ sợ là……”“Hửm?” Hình như Tuyên Đế cũng có chút kinh ngạc, vén rèm lộ ra khuôn mặt không giận tự uy, “Cũng biết người nào trong xe?”Cuối cùng cũng nhìn thấy thiên nhan, theo bản năng Chu Hưng thịch một tiếng quỳ xuống, dùng ngữ khí khiêm tốn chưa từng có trả lời: “Thần, thần cũng không rõ ràng lắm…… Nhưng nghe giọng nói là nữ tử trẻ tuổi.”Hắn còn tưởng rằng Hoàng Thượng đoán được thân phận sẽ để bọn hắn truyền người đến, nào biết Tuyên Đế mặt không biểu tình suy tư một lát, lại ngồi trở về, giọng nói càng lạnh hơn lúc trước, “Dẹp đường.”Dẹp, dẹp đường……? Chu Hưng không dám xác định vỗ vỗ đầu, hơi mơ hồ, hay là Hoàng Thượng không thích vị công chúa này?Lại nói bên trong tóm lại là vị nào đây…..
Đương nhiên trong lòng Chu Hưng có chút tò mò, nhưng mấu chốt là mạng nhỏ quan trọng, hắn không dám hỏi thăm nhiều hơn, quay lại trước xe ngựa bên kia, ôn nhu nói: “Tiểu quan cũng là phụng mệnh hành sự, mong công chúa điện hạ chớ trách.”Nói xong làm mấy thủ thế với thuộc hạ, lập tức có mấy người đi lên mạnh mẽ đem xe ngựa rời đi, làm người bên trong tức đến run cả người, nhìn bảng hiệu Dung Thân Vương phủ qua cửa sổ, “Có mấy năm bổn cung chưa trở lại kinh thành, ngay cả Dung Thân Vương phủ cũng dám hạ mặt mũi của bổn cung, được, được cho một Dung Thân Vương!”Tuyên Đế không đi để ý đối phương sẽ có phản ứng gì, Tri Y bị hắn ôm vào trong ngực, ngửa đầu nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng không vui?”“…… Không có.” Quay lại từ hồi ức, Tuyên Đế xoa xoa đầu nhỏ của nàng, “Sắp tới trong cung cũng sẽ không yên bình, nếu Tri Y không có việc gì thì đến Tín Vương phủ, chơi cùng Đông Quách Ly.”“Ly tỷ tỷ……” Tri Y hơi hơi chớp mắt, gật gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn làm Tuyên Đế cười nhạt, “Trẫm còn có việc, sau đó để Bành vệ trực tiếp đưa ngươi về Kính Hòa cung.”“Vâng.” Tri Y xoay người, dựa vào trong ngực Tuyên Đế, nhỏ giọng ngáp một cái, nhu nhu nói, “Hoàng Thượng, ôm.”Nàng giống như khi còn bé, nắm vạt áo trước ngực Tuyên Đế, co thành một nắm nhỏ, giống như vĩnh viễn sẽ không lớn lên, cần người tận tâm che chở.
Ánh mắt Tuyên Đế mơ hồ nhìn người trong ngực hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế môt chút để tiểu cô nương ngủ càng thêm an ổn.Sau khi hồi cung, Tuyên Đế đi Cần Chính Điện trước, Tri Y mê mê hoặc hoặc ngồi trên xe ngựa một lát mới tỉnh táo lại, được Bành thị vệ đong đưa lúc lắc trở về Kính Hòa Cung.
Lâm Toàn Nhi hầu hạ ở Thái Học Viện lúc trước đã sớm canh giữ ở cửa cung, nhìn thấy nàng mới yên tâm, vội chạy lên, “Chủ tử mệt không? Giờ ngài về Giáng Tuyết Hiên thay y phục uống ly trà hay đi chỗ Thái Hậu nương nương trước? Từ ma ma tự mình làm nước ô mai, đang chờ chủ tử ngài trở về đấy……”“…… Dừng.” Tri Y bị hắn lải nhải đến nỗi tròn cả mắt, mơ mơ hồ hồ trừng mắt với Lâm Toàn Nhi, lại nhìn Bành thị vệ, bỗng nhiên nhấc chân chạy vào chủ điện Kính Hòa Cung, còn xa xa truyền đến một tiếng, “Không cần đi cùng.”Lâm Toàn Nhi sửng sốt, cào cào lỗ tai, chỉ sợ cô nương lại bị hắn lải nhải dọa chạy rồi, nhưng….
nhưng mà từ khi đi theo cô nương hắn không nhịn được a.Thái Hậu đang cúi người xem hoa trong vườn, xa xa thấy một tiểu cô nương thủy nộn đang chạy về hướng này, lập tức tươi cười rạng rỡ, vươn tay tới ôm vào lòng, “Hàm Bảo Nhi và Hoàng Thượng xuất cung chơi cái gì?”“A ma.” Tri Y ngọt ngào kêu vài tiếng, một năm một mười đem mấy đò đã ăn mấy chỗ đi chơi tất cả đều nói một lần, Thái Hậu nghe, càng cảm thấy không thích hợp, “Hoàng Thượng mang ngươi đi chơi mấy chỗ đó?”Tiểu cô nương gật gật đầu, thành thật nói: “Hoàng Thượng không mang bạc, không thể đi Phúc Vận Lâu mua mứt lê cho a ma, nhưng còn có đồ vật khác.”Thái Hậu trầm mặc một lát, không bao lâu ‘ xì ’ một tiếng không nhịn được cười, mấy ma ma bên người cũng vậy, khuôn mặt bảo dưỡng thỏa đáng cũng xuất hiện mấy nếp nhăn, “Hoàng Thượng mang ngươi xuất cung, còn không mang bạc……”Thái Hậu cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt của nhi tử lúc đó, từ trước đên nay hắn là người có tính cách thong dong trầm ổn, chỉ sợ chưa bao giờ đụng phải việc xấu hổ như thế.
Nhưng ngẫm lại, bà càng cảm thấy vui mừng chỉ hận lúc ấy không tận mắt chứng kiến.Tri Y vội vàng nói: “Bành thị vệ có.”Tiểu cô nương còn không muốn người khác cười Hoàng Thượng, Thái Hậu nhìn càng cảm thấy buồn cười, nhịn ý cười xuống, nhẹ điểm trán của Tri Y, “Có Hoàng Thượng là không cần a ma, hôm qua ai nói hôm nay học xong ở Thái Học Viện sẽ tới chơi cờ cùng a ma?”Tri Y lộ ra một bên má lúm đồng tiền, cọ cọ vào lòng Thái Hậu, tính sẽ dùng chiêu này để lấy lòng.“Ly tỷ tỷ của ngươi đã trở lại, nói là có lễ vật cho ngươi, đang chờ ở Tây Điện.” Vừa dứt lời, Thái Hậu đã thấy tiểu cô nương nhảy nhót một tiếng, mắt trông mong nhìn bà.Thái Hậu lắc đầu, dể Tri Y đi tìm Đông Quách Ly, lại sai người đem một đống thức ăn mà Bành thị vệ đang cầm mang vào trong điện, lại cười nói, “Hôm nay năm lượng bạc kia của ngươi lập công lớn, ai gia thay Hoàng Thượng trả lại ngươi năm mươi lượng, được không?”Giọng điệu mang ý trêu chọc, năm mươi lượng bạc không nhiều không ít, làm Bành thị vệ cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nghiêm mặt nói: “Tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng.”Lần này là hắn đem Tri Y bình yên đưa đến Kính Hòa Cung, người tới, thưởng cũng đã lãnh sau đó lập tức cáo lui.Thái Hậu cho người dư thừa lui đi, nhìn một lát phương hướng Tri Y vừa chạy đi lúc nãy, chậm rãi đi dạo, ôn nhu mở miệng nói chuyện với hai người Lâm ma ma và Nguyên ma ma, “Ai gia vẫn thấy…..
nhìn dáng vẻ này của Hàm Hàm, lời nói của Đàm Chi Châu không thấu tin tưởng lắm.”Nguyên ma ma cẩn thận đỡ bà, “Đàm đại nhân vốn cũng không phải cao tăng trong Tàng Vân Tự, có lẽ là nói giỡn? Chủ tử cũng không cần cho là thật.”Thái Hậu gật đầu, “Dù sao Hoàng Thượng cũng do ai gia thân sinh, còn không biết tâm tư của hắn sao, sao hắn lại…..”Nghĩ nghĩ Thái Hậu vẫn không đem lời kia nói ra, hơi một che miệng, tiếp tục nói: “Huống chi theo lời hắn (ĐCC) nói, ba năm sau Hoàng Thượng có thể đại hôn, nhưng ba năm sau Hàm Hàm mới có mười một, chẳng lẽ Tuyên triều chúng ta lập một Hoàng Hậu mười một tuổi cũng không được?”Thái Hậu nói xong lại cười ra tiếng, ngữ khí tùy ý, hiển nhiên đã đem chuyện này trở thành chuyện cười, hai ma ma bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, hiện tại bộ dáng của tiểu cô nương và thái độ ngày thường của Hoàng Thượng căn bản không có nửa phần liên quan đến lời dự đoán của Đàm Chi Châu.
.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đế Sủng
- Chương 47: Va Chạm