Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Sủng

Chương 43: Trộm Hương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chờ Đàm Chi Châu bình tĩnh lại đã là một khắc sau, hắn chỉnh lại mũ quan ngồi trên ghế đá, tận lực lộ ra nụ cười ôn hòa nói, “Mộ cô nương còn nhớ rõ tại hạ?”Tri Y gật gật đầu, ánh mắt thanh linh y như trong ấn tượng của Đàm Chi Châu trong, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, “Hoa của Đàm thúc thúc.”Đàm Chi Châu chú ý thấy dưới bàn bàn tay nàng vẫn luôn nắm lấy tay Tuyên Đế, trong lòng cảm thán một chút sự thân mật giữa Hoàng Thượng và vị Mộ cô nương này, đồng thời cũng không khỏi tò mò, chẳng lẽ đây là hấp dẫn của mệnh cách? Bằng không giải thích như thế nào về chuyện nhiều năm như vậy mà Hoàng Thượng cũng chưa có biểu lộ tình cảm quá khác thường với bất kỳ nữ tử nào, cố tình lại dung túng tiểu cô nương trước mặt này như vậy.Hắn tinh tế quan sát nhưng bất động thanh sắc, giống như chưa phát hiện ra cái gì, nói với Tri Y mấy câu.An Đức Phúc tự mình dâng trà Tam Trản Hương lên, khi đặt ở trước mặt Tri Y nhẹ giọng nói: “Cô nương yên tâm, ly này là nước mật thả chút hoa khô.”“Cảm ơn An tổng quản.” Tri Y lộ ra má lúm đồng tiền, xinh đẹp nhẹ nói.An Đức Phúc mỉm cười lui ra, hắn nhìn tiểu chủ tử trưởng thành thành bộ dáng như hiện giờ, xưng hô với hắn từ nhớ không rõ gọi “An Phúc” đến “An tổng quản”, tuy nghe xa cách một chút, nhưng hắn hiểu tính tình của cô nương, làm sao sẽ để ý cái này.Huống hồ đến bây giờ, nếu hôm nào đến lúc mặt trời lặn không được nghe tiếng “Cảm ơn An tổng quản” như hàm hương mật ngọt cả người hắn sẽ không được tự nhiên.Tri Y mới vừa hồi cung đã tới tìm Tuyên Đế, vốn là muốn tìm Tuyên Đế giúp nàng hoàn thành bài tập mà Nam Dương quận vương đã giao, nhưng thấy có Đàm Chi Châu ở đây liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở bên cạnh, chỉ ngẫu nhiên lấy một khối điểm tâm.

Mỗi lần Đàm Chi Châu lơ đãng nhìn qua đều thấy nàng ăn phồng hai má nhưng cố tình còn giả vờ thành bộ dáng thục nữ văn tĩnh.Trong lòng hắn buồn cười nhưng chỉ coi như không thấy, cùng Tuyên Đế nói về phong cảnh nhân tình đề tài không đau không ngứa linh tinh.Tuyết Bảo Nhi đợi nhàm chán, chạy trốn về phía núi giả cách đó vài bước chơi đùa với mấy con bươm bướm đang bay gần đó, Tri Y chỉ có thể lấy dây kết học lúc ở hội thơ được người khác dạy ra tiếp tục nghiên cứu.Dây đeo là dùng để trang trí cho ngọc bội màu trắng sữa dùng tơ hồng, ở giữa đan xen trân châu ngọc thạch lớn bé, cực kỳ xa hoa.

Không để ý thời gian Tri Y đã cùng nó phấn đấu hồi lâu, lúc lấy lại lại tinh thần thì Đàm Chi Châu đã cáo lui.Tuyên Đế rũ mi liếc mắt một cái, đã thấy khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương ngẩng lên, đem dây kết giơ lên trước mặt hắn, “Hoàng Thượng, đẹp không?”Nói thật dây kết không đẹp chút nào, bảy lệch tám vặn, hình dạng hoàn toàn dựa vào ngọc thạch trân châu điểm xuyết bên trên làm ra, mà Tuyên Đế lại có thể mặt không đổi sắc gật đầu, làm An Đức Phúc ở bên cạnh nhìn thấy suýt nữa tưởng thật, thầm nghĩ không hổ là Hoàng Thượng.Đôi mắt Tri Y cong thành trăng non vì cao hứng, tay đưa ra, “Đưa cho Hoàng Thượng.”Tuyên Đế:……Tiểu cô nương tiếp tục chỉ vào bên hông hắn, “Của Hoàng Thượng đã cũ.”“Ngày mai trẫm thay.” Tuyên Đế vỗ vỗ nàng, ngay sau đó đứng dậy mang Tri Y đi về phương hướng của Kính Hòa Cung, tay như cũ vững vàng nắm lấy tay nàng.Trên đường, Tuyên Đế kiểm tra công khóa của tiểu cô nương, nàng chọn đọc ngàn chữ trong “Ấu Học Quỳnh Lâm” và thêm một bào thơ vịnh mai.Năm sáu tuổi Tri Y vỡ lòng, mới đầu Thái Hậu cho người ra ngoài cung mời nữ tiên sinh.

Muốn Tri Y không cần tinh thông cái gì, chỉ cần học qua cầm kỳ thư họa.

Nhưng có lẽ từ nhỏ Tri Y đã ở cùng Tuyên Đế đọc sách phê tấu chương nên rất thích sách sử kinh nghĩa, rất nhiều lần đã trộm đi cùng Cảnh Mân đến Thái Học Viện nghe giảng, trở về làm nũng với Thái Hậu, nói muốn cùng ca ca đi học.Thái Hậu không có biện pháp, chỉ đành để Tri Y giả trang nam hài, mỗi tháng từ ngày mồng năm đến ngày hai mươi nàng sẽ đi Thái Học, thân phận là biểu đệ của Cảnh Mân, cháu của Tín Vương phi.

Hai năm qua, trừ vài vị thái phó của Thái Học Viện đã sớm được báo trước, những người khác cũng không biết thân phận của Tri Y.Công khóa của Tri Y từ trước đến nay đều tốt hơn Cảnh Mân, lúc này nàng buông tay Tuyên Đế, chắp tay sau lưng, bước nhỏ thong thả đi tới đi lui trước mặt Tuyên Đế, hơi nghiêng đầu nhớ lại đọc: “Hỗn độn sơ khai, càn khôn thủy điện.

Khí chi khinh thanh thượng phù giả vi yêu, khí chi trọng trọc hạ ngưng giả vi địa……”Tuyên Đế nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bộ dáng nghiêm túc như thư sinh, hơi hơi dương môi.Thanh âm thanh thúy dễ nghe của tiểu cô nương vang lên hồi lâu, lúc đọc đến “Tham thương nhị tinh, kỳ xuất một bất tương kiến; ngưu nữ lưỡng túc, duy thất tịch nhất tương phùng” thì dừng lại, hình như thấy khó hiểu nghĩ nghĩ, nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng, vi thập ma tham thương nhị tinh, Ngưu lang Chức nữ không được gặp nhau hay là một năm gặp một lần?”Tuyên Đế trầm ngâm một lát, “Thái phó dạy nhận biết các ngôi sao?”Tri Y lắc đầu, nghe được Tuyên Đế ngắn gọn giải thích, “Sao Hôm ở phía, sao Mai ở phía đông, một sáng một chiều, ngươi lặn ta mọc, ngươi mọc ta lặn, vĩnh viễn không thể gặp nhau.”Tri Y suy nghĩ một lát, hình như cũng không hiểu lắm, đôi mắt nhìn chằm chằm Tuyên Đế chớp chớp, lòng hiếu học tràn đầy.Tuyên Đế lại lệnh An Đức Phúc kể chuyện xưa của Ngưu Lang Chức Nữ một lần, Tri Y càng kỳ quái, “A ma nói thần tiên rất lợi hại.”An Đức Phúc cười nói trả lời: “Nhưng không giống nhau, Chức Nữ thân là tiên tử lại có tư tình với người phàm, là xúc phạm thiên quy, giống như…… giống như chúng ta vi phạm cung quy vậy, cho nên hai người bị phạt, đến ngày thất tịch có hỉ thước bắc cầu mới có thể gặp mặt một lần.”“Ân……” Đột nhiên Tri Y chạy chậm đến bên người Tuyên Đế giữ cánh tay, cao giọng nói một câu.An Đức Phúc tức khắc bật cười, thầm nghĩ cô nương còn không biết những lời này đều dùng để hình dung tình yêu nam nữ, dùng để nói nàng cùng Hoàng Thượng cũng không có gì đại sai.

Tri Y kéo lấy Tuyên Đế, ý bảo hắn khom lưng, Tuyên Đế phối hợp hơi cúi thấp người, cho rằng tiểu cô nương còn muốn nói thầm gì đó, không nghĩ tới nàng trực tiếp nhón chân hôn nhẹ lên sườn mặt hắn, lại nhanh nhẹn chạy đến bên người ma ma, nỗ lực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mặt mày cong cong nhìn nàng giống như một con mèo con tinh ranh đáng yêu, làm người khác không đành lòng trách cứ.Đầu tiên Tuyên Đế ngẩn ra, sau đó mặt không biểu tình đảo mắt nhìn cung nữ nội thị xung quanh, bao gồm cả An Đức Phúc, làm An Đức Phúc theo bản năng che mặt, cười nịnh nói: “Hoàng Thượng, nô tài, nô tái chưa nhìn thấy cái gì cả.”Từ ma ma đem cảnh tượng này nhìn trong mắt, lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng, này…… Nếu cô nương có thói quen vẫn luôn thân cận cùng Hoàng Thượng như vậy nên làm thế nào cho phải a.Bởi vì suy nghĩ nặng nề, lúc Tri Y dùng cơm và tắm rửa xong, bà nói nhỏ với Nguyên ma ma và Lâm ma ma, “Ta coi, hiện giờ cô nương cũng đã tám tuổi, tuy nói kém bối phận với Hoàng Thượng, nhưng thân cận như vậy cũng không tốt.

Hiện giờ cô nương chưa hiểu chuyện, nhưng mấy năm nữa Hoàng Thượng có thể nạp phi, còn dung túng cô nương như vậy, chẳng lẽ…..”Trong lời nói của Từ ma ma không phải không có ý thử, mặc dù ai cũng nghe hiểu nhưng Nguyên ma ma cười ra tiếng , nói: ” Ngươi đúng là có thể nghĩ, Hoàng Thượng nhìn cô nương của chúng ta lớn lên, lại kém gần 20 tuổi, có thể có ý tưởng gì chứ? Chỉ là đem cô nương thành tiểu bối để yêu thương thôi, ngươi đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi.”Lâm ma ma cũng cười, “Cô nương tâm tư đơn thuần, lại hiếu thuận biết lễ, từ trước đến nay chủ tử và Hoàng Thượng đều thiên vị vài phần, ngươi lại không phải bây giờ mới biết.

Sao hôm nay chỉ nhìn cô nương thân cận như vậy đã bắt đầu lo lắng?”Bà dừng một chút, lại nói: “Nhưng cô nương cũng tới tuổi cần phải biết nam nữ cách biệt, thân cận với Hoàng Thượng như khi còn bé như vậy quả thật không thích hợp.

Từ trước đến nay cô nương hiểu chuyện, ngày thường lúc chăm sóc cô nương ngươi nói bên tai nhiều thêm vài câu, không phải sẽ nhớ kỹ? Hoàng Thượng có thể dung túng cô nương, chúng ta phận nô tỳ cũng không chỉ nhìn một cách đơn thuần, còn cần để bụng nhiều hơn mới đúng.”Từ ma ma gật đầu, “Đúng vậy, ngày xưa ta rất cao hưng vì Thái Hậu Hoàng Thượng đau sủng chủ tử, lại thiếu chút nữa đã quên chuyện này.

Mấy năm gần đây Thái Hậu nương nương càng thêm thuận theo cô nương, cô nương muốn đi học ở Thái Học Viện cũng đồng ý, giờ mỗi tháng có đến mười hai ngày cô nương xen lẫn trong một đám công tử thiếu gia, sao ý thức được việc này.”Hiển nhiên trong lòng bà không tán thành việc tiểu chủ tử nhà mình đi Thái Học viện lắm, phải biết rằng trong Thái Học Viện từ thái phó đến học sinh lại đến thư đồng tất cả đều là nam tử, bà rất sợ cô nương nhà bà ở lâu trong đó sẽ quên mất mình là nữ nhi….Màn đêm như sa mỏng, bao chùm ở phía trên Kính Hòa Cung, sao đầy trời lập loè làm cho ánh trăng càng mông lung, phảng phất như có một làn khói trắng nhàn nhạt bay bổng trong không trung.Tri Y ngồi ở trước án thư sầu khổ nhìn giấy vẽ đặt trước mắt, tóc dài đen nhánh tinh tế phủ trên người, thiếu đi vài phần nghịch ngợm ban ngày nhiều thêm một tia nhu mỹ, đôi măt sáng lấp lánh thỉnh thoảng hơi chới, tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, giống như không thể xuống tay với giấy vẽ.Không bao lâu, nàng dứt khoát ghé vào trên án, vô ý thức dùng bút vẽ chọc khuôn mặt, bộ dáng ngốc ngốc khiến cho Tích Ngọc cười khẽ, “Cô nương còn đang phát sầu vì tranh vẽ Quận vương giao cho sao?”Tri Y “Ngô” một tiếng, buồn rầu nói: “Tiên sinh nói muốn lấy “văn thiền” làm chủ đề vẽ tranh, chỉ là ta…… quên hỏi Hoàng Thượng……”Một năm trước Nam Dương quận vương trở thành tiên sinh dạy cờ-họa cho Tri Y, là ông tự mình đề cử.

Thái Hậu không biết chuyện cũ của Tĩnh Thái phi và Quận vương, mới đầu rất kinh ngạc, nhưng bị Nam Dương quận vương nói thêm vài câu đả bị thuyết phục.

Nam Dương quận vương là đại gia thi họa chân chính, cầm- cờ hai nghệ đều tinh thông, ngày còn trẻ cũng là công tử phong lưu lịch sự tao nhã, có thể trở thành học sinh của ông cũng là may mắn của Tri Y.“Mạc đạo văn thời tổng trù trướng, hữu sầu nhân hữu bất sầu nhân” Tri Y bị câu thơ này làm khó xử, vốn muốn vẽ một bức tranh ve ngày hè vui vẻ nhưng khi nàng đọc được câu thơ này lại thấy ý nghĩa không giống trong quá khứ.Từ nhỏ tiểu cô nương được Thái Hậu và Hoàng Thượng nâng niu trong lòng bàn tay, xung quanh toàn là lời yêu thương và khen tặng chiếm đa số, làm sao biết được mùi vị đau buồn, càng đừng nói lý giải được thâm ý trong đó.“Không bằng bây giờ cô nương ngủ trước, sáng mai lại suy nghĩ tiếp?” Tích Ngọc nói, “Dù sao ngày mai sau buổi trưa Quận vương mới tiến cung, bây giờ đã gần hết giờ Hợi, nếu còn không ngủ ngày mai bị Thái Hậu nương nương biết, sẽ lại nói chủ tử.”Hiện giờ Tri Y ở môt mình tại thiên điện của Kính Hòa Cung, sửa tên thành “Giáng Tuyết Hiên”.

Lúc dọn đi Thái Hậu vạn phần không muốn, nhưng bà lớn tuổi, tối đi ngủ ngày càng sớm, sáng cũng tỉnh sớm, sợ ảnh hưởng đến Tri Y học tập và nghỉ ngơi nên mới nhịn đau để tiểu cô nương dọn đến thiên điện.Thiên điện cách chủ điện một đoạn đường, lúc này Thái Hậu cũng đã sớm nghỉ ngơi.

Tích Ngọc nhìn sắc trời một cái, nhớ tới lời dặn dò của Từ ma ma, rụt rụt cổ.Tri Y lắc đầu, nàng còn chưa buồn ngủ đâu.Bảo Liên Hương đem đàn cổ đến trong viện, đôi mắt Tri Y xoay chuyển, nhìn cây đa và ánh trăng soi dưới hồ nước cách đó không xa bắt đầu đàn, thủ pháp vẫn có chút mới lạ, nàng đứt quãng đàn khúc “Dưới ánh trăng ca”, đàn cổ là danh cầm Đoạn Thủy do Nam Dương Quận vương cố ý tìm cho nàng, âm sắc rất tốt, mặc dù tùy ý đàn vài nốt, âm thanh cũng như tiếng ngọc thạch va chạm, lại phảng phất như tiếng nước chảy róc rách, làm người không khỏi nhắm mắt thưởng thức.Thanh âm leng ka leng keng giằng co hơn nửa khắc, đột nhiên Tri Y dừng lại, nhìn về hướng cây đa, chớp mắt cười, “Đúng như tiên sinh đã nói.”“Nói cái gì ạ?” Tích Ngọc nhìn theo ánh mắt của nàng thấy kỳ quái, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào dưới cây đa có mấy chục con ve lớn lớn bé bé rơi xuống, cánh hơi rung, muốn bay nhưng không được, giống như bị say.“Tiên sinh nói Đoạn Thủy này kỳ diệu, ban đêm dùng Đoạn Thủy gọi ve sẽ làm chúng như uống phải rượu ngon.” Tri Y lộ ra hai lúm đồng tiền nghịch ngợm, “Đây hẳn là ‘văn thiền’.”Nàng chạy về bên án thư, cầm bút ngưng thần vẽ tranh, chuyên chú đến mức giữa trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng cũng không biết, làm Tích Ngọc mỉm cười cầm khăn mềm cẩn thận chà lau giúp.Hôm sau dùng xong ngọ thiện, Tri Y cầm bức tranh tinh mỹ đưa cho Nam Dương Quận vương, nhìn như thường trở lại chỗ ngồi nhưng kỳ thật vẫn luôn nhìn trộm, lúc Nam Dương Quận vương mở bức họa lại càng thấy chột dạ lấy sách che mặt.Nam Dương quận vương không giống như nàng suy nghĩ vừa mở ra đã buông xuống, mà là sững sờ nhìn một lúc lâu, đôi mắt luôn chứa ý cười ngày trước như có mạch nước ngầm phun trào, vuốt vuốt chòm râu xám trắng, đi đến bên hiên đình hóng gió nhìn lên bầu trời trong xanh, sau một lúc lâu mới quay đầu thanh âm ôn hòa nói, “Đây là tranh Tri Y tự mình nghĩ ra?”Từ sau sách Tri Y thò đầu ra gật gật, hiếu kỳ nói: “Tiên sinh không tức giận?”“Vì sao ta phải tức giận?” Nam Dương Quận vương hỏi ngược lại, sau đó đem bức tranh trải rộng trên bàn, dùng chặn giấy đè lên, ngòi bút phiêu dật như gió, vẽ thêm vài nét mực đen, mỉm cười mở miệng, “Tuy có hơi khác với “văn thiền” trong ý nghĩ của ta nhưng suy nghĩ này cũng vô cùng lý thú độc đáo.

Bức họa này linh khí có thừa, nhưng hạ bút hơi nặng một chút, miêu tả quá sâu, mất đi vài phần ý cảnh.

Ngày thường ta dạy ngươi phương pháp luyện chữ, có phải ít dùng hay không?”Tri Y lè lưỡi, phương pháp của tiên sinh là để một khối nghiên mực đá xanh trên cổ tay, lại dùng ngòi bút thô viết chữ trâm hoa nhỏ, vừa có thể luyện tính kiên nhẫn cũng có thể luyện lực khống chế bút.

Nhưng nghiên mực đá xanh lại quá nặng so với nàng, cột trên tay đã run tơi run lui, căn bản không có biện pháp hạ bút.Nàng nói đúng sự thật làm Nam Dương Quận vương không nhịn được vuốt râu gật đầu, “Là ta sơ sót, ngươi còn nhỏ tuổi, về sau lại luyện đi…” Hắn nhìn lướt qua trên án, lấy một nghiên mực bằng sứ nhỏ, “Dùng cái này đi.”Lập tức Tri Y xịu mặt làm Nam Dương Quận vương bật cười, dừng một chút suy nghĩ nói, “Nếu luyện thành, ta lại dạy ngươi….”Thanh âm của ông dần thấp xuống, cung nữ nội thị bên cạnh dựng lỗ tai lên cũng không nghe thấy, chỉ thấy đôi mắt tiểu cô nương tức khắc sáng lên, “Thật sự? Hoàng Thượng sẽ thích sao?”Nam Dương quận vương lấy bút nhẹ gõ đầu nhỏ của nàng, buồn cười nói: “Đã khi nào tiên sinh lừa gạt ngươi chưa?”

.
« Chương TrướcChương Tiếp »