Chương 42: Hội Thơ

Mặt trời chói chang, thời tiết giữa hè nóng bức đến gió cũng mang theo hơi nóng, lây dính ở trên mặt, giữa mày, thấm vào mỗi tấc da thịt, khiến người ta không khỏi tâm sinh bực bội.Bầu trời xanh thẳm bắt đầu chuển sang màu nhạt, nhạt dần, mặt trời đỏ rực dần khuất sau mái hiên kiều giác cao ngất, phía chân trời từng gợn mây tạo thành những cuộn sóng lớn màu nguyệt bạch, làm mấy hạ nhân mới vào Trang phủ khộng nhịn được thất thần, dừng tại chỗ ngắm nhìn.“Đứng ở nơi này làm cái gì?” một ma ma mũi cao mặt dài đem tỳ nữ đang sững sờ ở hành lang đẩy, “Còn không mau đem đá bào hương quân muốn đưa đi?”Lúc này tỳ nữ kia mới phục hồi lại tinh thần, nhìn mâm đá bào được tạo thành cái loại trái cây đa dạng ma ma đang bưng líu lưỡi ngợi khen.

Nhà bình thường ngày mùa hè muốn chút lạnh lẽo chỉ có thể đi ngâm trong giếng sâu hoặc thừa dịp lòng sông không người ngâm ở đó, không thể so với quý tộc thế gia nhà cao cửa rộng, vào đông trữ một lượng băng lớn dưới hầm, mùa hạ lấy ra đặt bốn phía trong phòng hoặc làm thành đá bào, trời có nóng hơn nữa cũng không cần lo lắng.Hôm nay thiếu gia của bọn họ tổ chức thơ hội ở trong phủ, mời đông đảo công tử cùng quý nữ trong kinh tham gia.Mà thanh viên tím viên trung gian bất quá cách bức tường cùng một đạo bạch ngọc cổng vòm, nếu là thanh âm hơi đại chút, hai viên trung người kỳ thật đều có thể nghe được rõ ràng.Thơ hội phân thành hai nơi, một chỗ là Thanh viên, một chỗ là Tử viên.

Trong Thanh viên là thế tử thiếu gia các phủ, cũng là vai chính của hội thơ lần này.

Nghe nói sẽ ở trong đó ngâm thơ vẽ tranh, sau khi làm xong sẽ để người sao chép trên giấy đem đến cho các quý nữ bên Tử viên bình phẩm đánh giá, xếo hạng nhất nhì ba, có thưởng có phạt.Tỳ nữ cùng ma ma mặt dài hầu hạ các quý nữ trong Tử viên.Vừa vào Tử viên, tỳ nữ liền cảm giác một trận gió lạnh đập vào mặt, sảng khoái từ mũi chân đến ngọn tóc.

Các góc của Tử viên đều đặt rất nhiều khối băng, bên phải hành lang dài lại đối diện một hồ nước lớn, đúng là toàn bộ Trang phủ nơi này là nơi hóng mát tốt nhất vào ngày hè.Tỳ nữ rũ mi rũ mắt, nhẹ nhàng bước xuyên qua đám quý nữ muôn vàn dáng vẻ, lập tức đi vào giữa, nhẹ nhàng buông chén ngọc.Tạm thời không người để ý tới nàng ấy, lúc này bên trong vườn trên tay mỗi vị cô nương đều nhẹ cầm một trang giấy viết thơ, hoặc mỉm cười hoặc nhíu mi chậm rãi thưởng thơ.“Sam tùng giao nhật ảnh,Chẩm điệm thượng hồ quang.Cổn cổn thừa gia thoại,Thanh phong nạp vãn lương.”Trang Ấu Dung âm thầm đọc vài câu cảm thấy phong cách này mơ hồ giống như là của đại ca làm, nhưng cũng không xác định lắm.

Mà cố tình thơ này được sao chép thống nhất, không thể phán đoán từ chữ viết, nàng không nhịn được động động tiểu cô nương đang chơi đùa với mèo con ở bên cạnh, thấp giọng nói, “Hàm Hàm, nhanh, giúp ta đoán xem cái nào là đại ca làm?”Nàng nghĩ, vận khí của muội muội tốt như vậy, khẳng định nhắm mắt lại cũng có thể đoán được.Nào biết đại ca nhà mình đã sớm đoán được nàng sẽ dùng chiêu này đã dặn dò Tri Y thật tốt.

Tri Y quay đầu chớp mắt với nàng, đồng dạng nhẹ giọng nói: : “Trường Du ca ca nói, không thể nói cho Ấu Dung tỷ tỷ.”Khi tiểu cô nương nói chuyện điện ra hai má phúng phính chưa thoát khỏi nét trẻ con, gương mặt non nớt trắng nõn, bộ dạng nghiêm túc nhìn càng ngốc manh.

Ngón tay Ấu Dung giật giật, vẫn không nhịn được đưa tay ra nhéo, lại chà đạp thêm vài cái, không cam lòng nói: “Rõ ràng là biết muộn hơn vài tháng, sao lại nghe lời đại ca như vậy?”“Meo meo meo” Tuyết Bảo Nhi dựng thẳng đuôi, bất mãn duỗi móng vuốt cào vài cái làm Trang Ấu Dung liên tục xua tay, “Được được được không bắt nạt chủ tử ngươi là được, đừng cào ta.”Nàng bưng lên ly đá bào vừa mang đến định nếm một ngụm cho bớt nóng, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang nhìn.

Nghiêng đầu nhìn lại quả nhiên Tri Y đang trông mong nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng ý vị đáng thương làm Trang Ấu Dung suýt nữa không chống đỡ được, càng làm cho Tịch Diêu ở bên phải xì cười ra tiếng, “Hàm Hàm đừng nhìn, nhìn nữa thì chúng ta cũng không dám cho ngươi nếm một miếng đâu.”Lần trước Tri Y tham lạnh, hai ngày ăn hết mười mấy chén đá bào, mới đầu không ai chú ý, đến khi phát hiện thì đã phải mời thái y rồi.

Vì thế lần này xuất cung, Thái Hậu đặc biệt nhờ người dặn dò, tuyệt đối không để Tri Y chạm vào bất kỳ đồ ăn lạnh nào.Động tĩnh ở chỗ này dẫn tới sự chú ý, nhìn khuôn mặt Tri Y phồng lên mọi người đều cười,Lần hội thơ này mời đến hơn hai mươi vị quý nữ, trong hơn hai mươi người toàn vây lấy ba vị thiếu nữ tuổi không lớn ở bàn đu dây tử đằng.Ngồi ở chính giữa bàn đu dây là nửa chủ nhân thơ hội, cháu gái Trang Thượng thư Trang phủ – Trang Ấu Dung, Trang Ấu Dung và Trang Trạch Khanh là một mẹ đẻ ra, cũng là cô nương con vợ cả duy nhất của Trang phủ, tính tình cũng không kiêu căng, chỉ là hơi hoạt bát, cũng không có tính kiên nhẫn.Kỳ thật trong lòng Trang Ấu Dung rõ ràng, mục đích của đa số quý nữ tới tham gia thơ hội ở đây đều vì huynh trưởng của nàng Trang Trạch Khanh.

Rốt cuộc đại ca Trang Trạch Khanh của nàng mới nhược quán đã là tiến sĩ, danh mãn kinh thành, hiện giờ đang làm việc ở Đại Lý Tự, tiền đồ có thể thấy được, đên giờ chưa nghị thân, đương nhiên dẫn tới rất nhiều nhân tâm tư dị động.Nhưng từ nhỏ Trang Ấu Dung đã cực kỳ kính ngưỡng sùng bái huynh trưởng, tự cảm thấy huynh trưởng nhà mình long chương phượng tư, chi lan ngọc thụ, nếu không có tuyệt thế giai nhân thì ai mới có thể xứng đôi.

Cho nên nàng liếc mắt một cái nhìn quanh Tử viên, cũng không nhìn thấy có dung mạo khí chất của quý nữ phủ nào xứng đôi với đại ca nhà nàng.Ngồi phía bên phải bàn đu dây chính là cháu cố gái Nghi Quận vương Tịch Diệu, nghe nói là người được quận vương sủng ái nhất ở trong phủ, Quận vương vì nàng thỉnh cầu Hoàng Thượng ban phong Hương Quân, phong hào “Bình Nhã Hương Quân”.

Có thể nói, vinh sủng của Tịch Diệu đến huynh trưởng của nàng cũng không so được, ở kinh thành từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có vài phần kiêu căng ngạo khí, nhưng đối với người quen thuộc sẽ thu liễm một ít.Bên trái, đương nhiên là Tri Y.

Tuy rằng thân thể của Tri Y ở kinh thành không khác gì đông đảo thế gia quý nữ khác, nhưng trong kinh ai chẳng biết vị cô nương Mộ phủ này mới 4 tuổi đã luôn ở bên Thái Hậu, được Thái Hậu tự mình giáo dưỡng, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng rất sủng ái.

Nhìn khắp Tuyên triều cũng chỉ có một người được cả Thái Hậu cùng Hoàng Thượng yêu thích, ai cũng không dám chậm trễ, đến cả Tịch Diệu cũng sẽ nhân nhượng nàng khắp nơi.Trong ba người Tịch Diệu lớn nhất, năm nay vừa tròn mười hai tuổi, Trang Ấu Dung nhỏ hơn nàng ấy mấy tháng, còn nhỏ hơn là Tri Y năm nay mới có tám tuổi.

Ở tuổi này nhưng trong mắt mọi người Tri Y vẫn là tiểu muooinj muội chưa lớn, chỗ dựa hai tòa núi lớn là Thái Hậu và Hoàng Thượng, ngày thường đều yêu thương nàng không hết.Một câu của Tịch Diệu làm mọi người trong Tử viên đều lộ ra ý cười, sau nửa khắc Tịch Diệu ra lệnh cho hạ nhân đem tờ giấy mọi người đã nhận xét thu lại, tinh tế nhìn lại bống nhiên mắt sáng ngời, ghét vào bên tai Tri Y nhẹ giọng nói vài câu.Đôi mắt Tri Y cũng sáng lấp lánh, không biết nghe được hay không cũng gật đầu, một lát sau đứng dậy đem Tuyết Bảo Nhi đặt ở trên bàn đu dây, đi về phía Thanh viên bên kia.Trong Thanh viên Trang Trạch Khanh cùng các thế gia công tử thương thảo làm thơ và thảo luận xem thơ của ai có khả năng được Tử viên bên kia chọn, bỗng nhiên thấy bên cổng vòm bạch ngọc thò ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt giống như minh châu thanh quang lưu chuyển, đầu tiên là tò mò nhìn một vòng người bên trong vườn, lên tiếng nói: “Trường Du ca ca.”Thanh âm như chim hoàng oanh thanh thúy dễ nghe, nháy mắt làm mọi người trong Thanh viên chuyển tầm mắt đến hướng cửa bạch ngọc, phát hiện thì ra là một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mặc một thân váy lụa tím nhạt, chải búi tóc tinh xảo, vài sợi tóc mềm mại rơi trên vai càng thêm nhu mỹ, khiến người khác càng thêm yêu thích.

Da thịt trắng tuyết giống như trứng gà lột, mắt mèo to tròn chợt lóe như biết nói, cười nhợt nhạt đã lộ ra hai má núm đồng tiên hai bên, thật sự là phấn điêu ngọc trác, đáng yêu đến cực điểm.Trang Trạch Khanh nghe tiếng lập tức đi nhanh về phía cạnh cửa, không dấu vết ngăn trở đủ loại ánh mắt nhìn về hướng Tri Y, ôn hòa nói: “Làm sao vậy?”Tiểu cô nương nỗ lực nhón chân, làm Trang Trạch Khanh bật cười, phối hợp cúi thắt lưng, “Có phải Ấu Dung cùng vị Hương Quân kia lại nghĩ ra ý kiến gì hay để Tri Y ngươi tới nói hay không?”Tri Y “Nha” một tiếng, chớp chớp lông mi, “Trường Du ca ca biết rồi?”“Ngày thường các nàng nháo cái gì, ta còn không biết sao?” Trang Trạch Khanh cảm khái tiểu biểu muội thiên chân dễ dỗ, “Lần này các nàng lại muốn làm cái gì, nói đi.”Tri Y ghé sát vào hắn thấp giọng thì thầm, để Trang Trạch Khanh vừa nghe vừa lắc đầu, sờ sờ đỉnh đầu Tri Y, “Ngươi không cần trộn lẫn, cẩn thận hồi cung bị Thái Hậu nương nương biết.”Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được nhìn vào bên trong một cái, phát hiện bên trong có người vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, vội lùi đầu nhỏ về, nghi hoặc nói: “Nguyên Mậu ca ca?”“Cảnh Thừa hắn……” Trang Trạch Khanh nghĩ đến đã không nhịn được cười, “Nghe nói hôm nay tiên sinh muốn kiểm tra thơ của Cảnh Mân, hắn bị Cảnh Mân kéo đi hỗ trợ.”Tri Y có chút thất vọng, Trang Trạch Khanh nhìn thấy nàng giống như chó nhỏ héo rũ buồn buồn vừa đáng thương vừa đáng yêu, liền nói: “Mấy ngày trước đây Nam Dương quận vương giao cho ngươi tranh đã vẽ xong rồi?”Vừa dứt lời, Tri Y lập tức nhanh như chớp chạy mất, Trang Trạch Khanh lắc đầu, xoay người đi vào bàn đá bên trong vườn lúc trước đã đứng.“Trường Du, đó là biểu muội Mộ phủ của ngươi, vị được dưỡng ở trong cung kia?”Lên tiếng chính là người cùng trường ngày xưa của Trang Trạch Khanh, quan hệ tạm được, hắn cười cười gật đầu, “Nàng còn nhỏ, hôm nay tới đi theo nhìn xem, vẫn chưa bình thơ, hẳn là chút nữa se phải hồi cung.”Có một người khác phe phẩy quạt chậm rãi mở miệng, “Li hoàng hảo điểu diêu thâm thụ, tế bạch giai nhân trứ tử la.

Tuy nhỏ tuổi một chút nhưng cũng là một tiểu giai nhân.”Lời này làm mọi người không khỏi mỉm cười, mỗi người trong phủ ai cũng có muội muội, đều biết đây chỉ là câu trêu chọc thiện ý thôi.Không khác với Trang Trạch Khanh sở liệu, không chờ ý đồ xấu của Tịch Diệu được thực hiện, Từ ma ma vừa nhìn sắc trời đã bắt đầu khuyên Tri Y hồi cung.Đã nhiều ngày Tri Y phải dùng dược thiện, đều phải đúng canh giờ, từ trước đến nay Từ ma ma rất cẩn thận, đương nhiên không để sai nửa khắc.Trang Ấu Dung tự mình đưa người ra đến cổng, nhìn nàng lên kiệu, lưu luyến không rời lôi kéo tay nhỏ của Tri Y, hạ giọng nói: “Mỗi lần xuất cung đều trở về sớm như vậy, hình như vị ma ma kia sợ chúng ta ăn ngươi vậy.”Tri Y nhìn bên ngoài kiệu liếc mắt một cái, còn chưa mở miệng Trang Ấu Dung đã biết nàng muốn nói gì, vội xua tay nói: “Biết ngươi còn nhớ thương mấy bình rượu hoa đào kia, yên tâm đi, liền tính ta đã quên đại ca cũng sẽ không quên giữ cho ngươi.”“Cảm ơn Ấu Dung tỷ tỷ.” Tri Y cười với nàng, má núm đồng tiền đáng yêu hiện ra, lông mi như quạt hương bồ giống búp bê sứ tinh xảo nhỏ dài, làm Trang Ấu Dung cực lực nhịn xuống ý muốn nhào lên ôm ấp hôn hít, cũng lại cảm thán một lần vì sao Tri Y không phải thân muội muội của mình, như vậy mỗi ngày có thể ôm vào trong ngực không buông tay.Nước mắt lưng tròng vẫy khăn tay nhỏ, Trang Ấu Dung nói tiếp: “Lần sau cũng đừng quên mang A Li tới, hôm nay không có nàng thơ hội cũng thiếu rất nhiều lạc thú.”“Ừ.” Tri Y vẫy vẫy tay, ghé vào cửa sổ nhỏ nhìn đại môn Trang phủ dần dần thu nhỏ, cho đến chỗ rẽ thì biến mất không thấy.Từ Trang phủ đến hoàng cung đi hết non nửa canh giờ, Tri Y mệt mỏi ngáp một cái, Từ ma ma kê gối mềm ôn nhu nói: “Cô nương ngủ trước một lát đi, chờ đến cửa cung nô tỳ lại gọi ngài.”“Ngô……” Tri Y mê mê hoặc hoặc mở to trợn mắt, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, ngủ say.Trong cung, Tuyên Đế đang chậm rãi đi dạo cùng Đàm Chi Châu ở trong Ngự Hoa Viên.

Đàm Chi Châu ở bên ngoài nhậm chức năm năm, không phụ kỳ vọng của Tuyên Đế, mỗi một chỗ đều có công tích nổi bật, cho nên cuối mùa xuân năm nay đã dược triệu hồi về kinh thành.Hôm qua giờ Hợi Đàm Chi Châu đến kinh thành, sáng sớm hôm nay vào cung diện thánh, lúc này đang báo cáo công tác với Tuyên Đế.Trong Ngự Hoa Viên nước chảy róc rách, kỳ thạch lởm chởm, bên cạnh ao có hàng liễu rủ, xa hơn một chút bốn phía đều có cây cối cao lớn che lại ánh nắng, khiến cho bên trong vườn mặc dù chưa đặt băng cũng mát mẻ hơn nhiều.Đàm Chi Châu than thở một tiếng, “Vi thần đi khắp đại giang nam bắc, phía bắc lầu các tục tằng không theo khuôn mẫu, Giang Nam đình đài tinh tế nhỏ xinh, phong cảnh mỗi nơi mỗi vẻ, nhưng vẫn không có một chỗ nào có thể so sánh được với hoàng cung, đan doanh khắc giác, đình đài thủy tạ người thường không thể so sánh……”An Đức Phúc:…… Mấy năm không gặp, công phu vuốt mông ngựa của Đàm đại nhân ngài càng ngày càng tinh diệu.Đàm Chi Châu thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, lông mày của Tuyên Đế cũng chưa động một chút, hiển nhiên là thói quen tác phong của hắn.

Chờ Đàm Chi Châu hơi tạm dừng một chút, mới nói: “An Đức Phúc, phụng trà.”“Tuân lệnh.” An Đức Phúc mỉm cười lệnh cho tiểu cung nữ bưng mâm ngọc hồi lâu tiến lên.Đàm Chi Châu cười nói: “Hoàng Thượng vẫn tinh tế tỉ mỉ như cũ, săn sóc vi thần, thần vô cùng cảm kích.”Vừa vặn phía trước có cái đình hóng gió, Đàm Chi Châu khom người, đang muốn mời Tuyên Đế đi trước, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu to thanh thúy như yến ngữ oanh đề, “Hoàng Thượng”Tiếp theo một thân ảnh tím nhạt nhào vào trong lòng ngực Tuyên Đế, vừa vặn vùi vào bên hông, cọ cọ như mèo nhỏ, nhìn dính người cực kỳ.Trong lòng Đàm Chi Châu còn buồn bực đây là tiểu cô nương nhà ai nhưng đã thấy Hoàng Thượng duỗi tay bảo vệ người, khụ một tiếng.Hình như lúc này tiểu cô nương kiamới ý thức được bên cạnh còn có người, từ trong lòng ngực Hoàng Thượng quay đầu lại, nhìn thấy hắn nghi hoặc nghiêng đầu hồi tưởng, sau đó nhảy nhót nói: “Đàm ca ca.”Thế mà còn nhớ rõ hắn.Nhưng biểu tình của Đàm Chi Châu lại không thể như bình thường, khuôn mặt tinh xảo vừa rơi vào mắt, sắc mặt của hắn tức khắc như bị sét đánh nhanh chóng thay đổi tới lui, cuối cùng há miệng thở dốc, dừng tại chỗ, trong lòng như có mấy vạn câu nói lao nhanh qua.Này, tướng mạo này…… Còn có thái độ của Hoàng Thượng …… Ách……Hắn còn chưa khôi phục lại, đã thấy Tuyên Đế vỗ vỗ đầu của tiểu cô nương, trầm thấp nói: “Là thúc thúc.”Tiểu cô nương lập tức vui sướиɠ kêu lại một tiếng, “Đàm thúc thúc!”Đàm Chi Châu:……

.