Chương 17

Đêm tịch mịch, hoàng bào lay động trong cô độc. Vọng Thừa Thiên một mình đứng trên tường thành, hắn luôn luôn đứng ở nơi chí cao vô thượng nhìn xuống giang sơn thiên hạ do chính tay hắn kiến tạo nên sự hùng vĩ như hôm nay, dưới chân hắn có hơn ngàn vạn ngôi nhà, vạn vạn nhân mạng cần hắn phải bảo hộ. Trước đây hắn không thể thấu hiểu tâm tư của phụ hoàng, vì sao phụ hoàng yêu mẫu hậu như vậy cuối cùng lại chọn giang sơn mà nhẫn tâm vứt bỏ mẫu hậu, thân là đế vương lại không thể bảo vệ nổi người mình yêu, thì làm hoàng đế để làm gì, có tư cách gì bảo vệ sơn hà?

Bây giờ hắn mới biết cái gọi là thân bất do kỷ, tuy hắn không như phụ hoàng, không say mê quyền lực như ông nhẫn tâm đẩy người mình yêu thương vào chỗ chết, không tiếc lấy người từng đầu ấp tay gối với mình làm vật hi sinh để giữ vững ngai vàng. Nhưng suy vô cùng điểm giống nhau duy nhất giữa hắn và phụ hoàng đó là vì giang sơn thiên hạ, nếu như người không nhẫn tâm giang sơn sẽ gặp nguy, bách tính ắt không tránh khỏi lầm than. Hi sinh một người đổi lại được ngàn vạn nhân mạng thì có làm sao? Không tốn một binh một tốt nào, vì cớ gì không làm?

Hắn từng rất hận phụ hoàng, hận sự nhu nhược của người, hận người không đủ cường mạnh, hận người thua quyền thế trong tay mẫu phi của đại hoàng tử, hận người sợ phân tranh mà phế trút mẫu hậu.

Hắn đã thề rằng sẽ không nhu nhược như phụ hoàng, không để bất kỳ kẻ nào dám uy hϊếp hắn. Thậm chí hắn còn muốn thống nhất giang sơn, quân lâm thiên hạ! Hắn không những bảo vệ tốt nữ nhân của hắn, còn muốn cho nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất toàn thiên hạ, cho nàng phong quang vô hạn, không kẻ nào dám tổn hại.

Nhưng lão thiên gia luôn muốn chống đối hắn, hai nữ nhân hắn yêu thương đều không cần!

Ngày hắn mưu phản, gϊếŧ cha soán ngôi đoạt vị, mẫu hậu đã uống rượu độc tử vẫn, bà tình nguyện bồi táng theo người phu quân bội bạc, cũng không muốn cùng hắn an hưởng vinh hoa phú quý. Nhiều năm như vậy, tưởng rằng tình yêu của bà sớm đã nguội lạnh vậy mà không thể ngờ rằng bà vẫn luôn một lòng ôm giấc mộng giành lấy trái tim quân vương, sống không thể bên nhau vậy bà tình nguyện chết chung huyệt.

Bây giờ hắn muốn quân lâm thiên hạ, chướng ngại duy nhất lại chính là Quang Minh Giáo, là Trữ Phi Điểu!

Kiếp này hắn có trong tay tất cả, nhưng lại phải đánh đổi bằng hai nữ nhân hắn trân quý.

Trữ Phi Điểu và mẫu hậu đều giống nhau, bọn họ chưa bao giờ cần sự bảo hộ của hắn. Mẫu hậu chọn phụ hoàng. Còn Trữ Phi Điểu nàng chọn Quang Minh Giáo. Bọn họ đều không cần hắn.

Diệt trừ Quang Minh Giáo đối với hắn không phải quá khó, nhưng hắn lại vì một Trữ Phi Điểu mà không nỡ ra tay, dù nàng đã phản bội hắn, lợi dụng lòng tin của hắn, vậy mà hắn cũng không nỡ gϊếŧ nàng, đem cả Quang Minh Giáo tuẫn táng theo nàng!!!

Chưa bao giờ hắn hắn do dự không quyết như hôm nay. Từng tung hoành ngang dọc trên chiến trường, từng bày mưu tính kế triều cương, vậy mà đấu không lại một Trữ Phi Điểu! Thật quá nực cười!

Một thân ảnh huyền y bước đến, tự khi nào đã đứng cạnh hắn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Đêm lạnh, lòng người lại càng thêm phần lạnh lẽo.

"Đường đường là một đế vương mà nay lại ra nông nỗi này, không khác gì phế vật! Thật uổng công bổn quân dạy dỗ ngươi"

Đông Quách Doanh lãnh đạm nhìn hắn, âm độc nói. Ngày y cứu Vọng Thừa Thiên hắn cũng không có biểu tình này, gương mặt vốn lạnh băng giờ đây lộ rõ vẻ mệt mỏi, chán trường, thậm chí là tuyệt vọng!

"Doanh, ngươi nói trẫm phải làm sao đây? Trẫm không thể gϊếŧ nàng, trẫm đã từng nghĩ sẽ trả thù nàng, dùng tất cả hận thù của trẫm để trả thù nàng, nhưng trẫm không xuống tay được, nhìn nàng thương tích đầy mình trẫm lại đau tận tâm can... Trẫm từng muốn hủy diệt đi tất cả của nàng, sau đó trẫm sẽ... chết cùng nàng!"

Một đế vương như hắn lại cư nhiên có thể mở miệng thốt ra những lời này, đây là đại biểu cho điều gì? Hắn thật sự đã quá tuyệt vọng ư?

"Vì một nữ nhân không yêu ngươi lại hủy đi tiền đồ của bản thân, đáng sao?"

Mâu ưng nhìn đến giang sơn phồn hoa dưới chân có chút châm chọc.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể vì một nữ nhân mà không cần giang sơn sao? Vậy ngươi thật không xứng làm hoàng đế, không xứng quân lâm thiên hạ, không xứng với thần dân của ngươi. Càng không xứng nhận được sự tha thứ của mẫu hậu ngươi. Mẫu hậu ngươi có dưới hoàng tuyền nhìn thấy cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho một nghịch tử như ngươi."

Đông Quách Doanh đã quá xem nhẹ tình yêu của Vọng Thừa Thiên đối với Trữ Phi Điểu, hắn có thể vì nàng ta mà từ bỏ tất cả, kể cả việc hắn coi trọng nhất là lời thề trở thành cửu ngũ chí tôn, ngay cả khi mẫu hậu hắn đến chết cũng không tha thứ cho việc hắn làm, hắn cũng chưa từng hối hận. Y luôn cho rằng không nam nhân nào kháng cự nổi sức hấp dẫn của vương quyền. Huống hồ ngai vàng vốn cô độc sao có chỗ cho tình yêu nam nữ? Vậy mà Vọng Thừa Thiên lại cứ chấp mê bất ngộ. Nếu biết trước kết cục này y đã sớm trừ khử nữ nhân hồng nhan họa thủy kia rồi.

Vọng Thừa Thiên không đáp. Đông Quách Doanh nói đúng, hắn đã quá ích kỷ, hắn đã quên mất mình là một quân vương. Hắn đã quên mất mình để được bước lên ngai vàng này đã phải làm trái lời của mẫu hậu là không được trả thù, thứ cuối cùng mẫu hậu để lại cho hắn là thân xác lạnh lẽo cùng bức di thư tuyệt mệnh, dùng máu của bà để viết lên, cả đời sẽ không tha thứ cho hắn. Hắn đã quên mất mình từng đứng trước thi thể của mẫu hậu thề rằng sẽ trở thành một vị quân vương tốt, quân vương tốt nhất từ trước đến nay, hắn sẽ dùng hết sức lực của mình giữ vững những ngọn đèn hoa đăng mẫu hậu thích nhất. Hắn muốn cho mẫu hậu thấy hắn làm rất tốt, hắn không sai!

Hắn có thể tha thứ cho nàng đã phản bội hắn, nhưng với cương vị một hoàng đế hắn không thể tha thứ cho kẻ đã gϊếŧ hại tướng sĩ của hắn, không thể tha thứ cho những kẻ đã tổn hại đến Bạch Nhật Đế Triều! Hắn có thể vì nàng không cần giang sơn sao? Hắn có thể vì nàng mà không màng đến bao nhiêu mạng người dưới chân sao?



Hắn không thể!

"Doanh, ngươi giúp trẫm một việc. Điều tra Quang Minh Giáo Chủ đang ở đâu, trẫm muốn một lần diệt trừ dị kỷ."

Ba ngày sau Đông Quách Doanh đến tìm hắn, không những tra ra được chỗ ẩn nấp của Trữ Ngự Yên, còn tra ra được chỗ ở của những vị trưởng lão dưới trướng bà ta, và toàn bộ giáo đồ được phân chia rãi rác khắp nơi cũng tra ra không sót một tên, thậm chí hành động sắp đến của bà ta cùng nắm rõ từng chi tiết.

Bản lĩnh của Đông Quách Doanh Vọng Thừa Thiên đã được lĩnh giáo, giống như cái ngày hắn đăng cơ, y cũng ra tay giúp hắn không bỏ sót kẻ nào.

Vọng Thừa Thiên bàn chuyện với Đông Quách Doanh một lúc thì xử lí chính vụ, lần này có sự giúp sức của Đông Quách Doanh rất nhanh đã định ra thế cục dồn Quang Minh Giáo vào chỗ chết. Quang Minh Giáo lần này có mọc cánh cũng khó bay!

Đông Quách Doanh không nói với Vọng Thừa Thiên là lấy được những thông tin này bằng cách gì, mà Vọng Thừa Thiên cũng không hỏi đến.

Đã hơn một tháng trôi qua Vọng Thừa Thiên chỉ lo bày binh bố trận đối phó Quang Minh Giáo không hề lui tới chỗ Trữ Phi Điểu nửa bước chân. Hắn đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt Quang Minh để cho mười vạn kỵ binh của hắn không phải hi sinh oan uổng, cũng là dùng máu của những kẻ kia hiến tế cho vong linh của bọn họ, sau đó thống nhất thiên hạ. Hoàn thành việc hắn muốn hoàn thành. Hắn muốn mẫu hậu nhìn thấy, hắn tin bà nhất định sẽ tha thứ cho những việc hắn làm.

Thời điểm này hắn không muốn đến chỗ nàng, không muốn bị nàng phân tâm. Thế nhưng hắn lại không thể khống chế nổi nhớ nhung dành cho nàng, hắn muốn nhìn thấy nàng, dù là từ xa nhìn nàng mà thôi.

Cũng thời khắc đó, hắn nhìn thấy Trữ Phi Điểu nữ nhân hắn yêu tận tâm can kia ngã vào vòng tay một nam nhân, không ai khác là thanh mãi trúc mã của nàng.

Hắn nhìn thấy tình nồng ý say giữa bọn họ, Vọng Thừa Thiên hắn đã dùng tâm tình gì chứng kiến bọn họ ôm nhau, hôn nhau, dây dưa không dứt...

Thì ra nàng đã sớm có người trong lòng, dù hắn có làm bao nhiêu chuyện vì nàng cũng không thể khiến trái tim nàng cảm động, vì nó vốn không có chỗ dành cho hắn.

Vọng Thừa Thiên ơi Vọng Thừa Thiên ngươi cũng có lúc thảm bại như vậy, bị một nữ nhân năm lần bảy lượt lừa gạt, vậy mà cứ ngu ngốc tin rằng sẽ có một ngày nàng hồi tâm chuyển ý, cam tâm tình nguyện bên cạnh. Haha... là hắn suy tâm vọng tưởng!!!