Chương 15

Vọng Thừa Thiên nhìn nàng tràn đầy tuyệt vọng, nói một câu so với gϊếŧ nàng còn thập phần tàn nhẫn hơn. Một câu biết bao nữ nhân đánh đổi cả sinh mệnh cũng không nghe được, vậy mà đời này kiếp này nàng không hề muốn nghe...

Đối với nữ nhân thiên hạ là hạnh phúc, còn đối với nàng chỉ là sự hổ thẹn. Một câu chân tình bất hối, hắn nói ra tựa như huyết sát lấy đi nửa tính mạng của nàng: "Trữ Phi Điểu, ta yêu cô như vậy..."

Hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, là Chiến Hoàng bất khả chiến bại! Là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, trên đầu có long mệnh của trời, dưới chân có thần dân quỳ lạy. Vậy mà vì một nữ nhân hắn hạ thấp chính mình, vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí là giang sơn!

Nàng nhìn thấy, có từng cảm động không?

Hắn cao ngạo như vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ nhiều như vậy. Đáng hận hắn chỉ cần nàng! Hèn mọn xin chút tình của nàng.

Lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ tử tuy vận huyết sắc vẫn thánh khiết đến vậy. Ngay cả hoàng đế như hắn cũng không dám đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn thôi cũng sợ sẽ nhiễm đυ.c nàng trong hồng trần. Sau này hắn mới biết nữ nhân ấy... Thật ra không ai có thể vấy bẩn nàng, bởi vì nàng chưa từng dùng dao gϊếŧ người! Máu của nàng dùng tế trời tế thần... Còn thân thể của nàng dùng để tế... Nam nhân!

Hắn một dạ lấy lòng nàng, sủng hạnh nàng. Hắn yêu nàng, thật sự rất yêu nàng. Thế nhưng hắn luôn cố gắng kìm chế bản thân để nàng từ từ tiếp nhận hắn, muốn cùng hắn làm phu thê thật sự! Buồn cười. Buồn cười nhất thiên hạ này là hoàng đế có chân tâm biết yêu, muốn có nhà mà không phải là giang sơn phồn hoa...

Mặc cho thiên hạ đàm tiếu hắn đam mê tửu sắc, hắn cũng chưa từng để tâm. Vậy mà chỉ cần có kẻ nói nàng là yêu hồ dụ hoặc hắn, chỉ cần có chút đàm tiếu về nàng thì bất kể ai hắn cũng sẽ tức khắc xử trảm và hạ chiếu thư tru di tam tộc! Mặc cho thị phi nói hắn là bạo quân đi chăng nữa.

Hắn biết nàng là cung nữ của Cuồng Quyến Thánh Nữ, hắn bất chấp an nguy chạy đến Quang Minh Giáo, không khác gì kẻ trộm. À đúng rồi, hắn trộm cung nữ của Cuồng Quyến Thánh Nữ... Hay nói đúng hơn là Cuồng Quyền Thánh Nữ đi!

Trong khi hắn lo sợ an nguy của nàng, trong khi hắn muốn nàng rời bỏ Quang Minh Giáo, trong khi hắn muốn cùng Quang Minh nghị hòa mà điều kiện chỉ có nàng! Thì trong khi đó nàng đã làm gì?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Có phải hắn chỉ là một trong số những nam nhân điên cuồng vì nàng, mặc nàng lợi dụng?

Trữ Phi Điểu, nữ nhân hắn thật lòng đối tốt. Nữ nhân hắn không chút đề phòng cho nàng trái tim, con người hắn, sinh mạng của hắn cũng cho nàng. Trước đây trong mắt hắn là giang sơn thiên hạ, còn giờ đây trong mắt hắn là nàng. Giang sơn thiên hạ có là gì, quốc gia đại sự có là gì...

Vọng Thừa Thiên hắn còn yêu nàng chưa đủ?

Nàng sau khi hoan ái với hắn thì hạ độc thủ làm hắn hôn mê, mật báo quân tình...

Nàng biết rõ hơn ai hết đó là trận chiến giữa Bạch Nhật Đế Triều và Quang Minh Giáo! Thế nhưng nàng không hề biết hắn muốn nghị hòa với Quang Minh, thậm chí dâng cho Quang Minh mười tòa thành trì làm sính lễ cưới nàng! Nhưng bức thư nghị hòa đó hoá ra chỉ là sự ngu xuẩn của hắn, hoá ra cũng có lúc hắn là quân cờ trong tay kẻ khác tùy ý sai khiển.

Cơ đồ bị mất, toàn bộ kỵ binh của hắn đều bị mai phục trong một ngày chết sạch, hắn còn nghĩ nàng tinh tường nhiều thứ có thuốc giải giải trừ được kịch độc bọn họ trúng phải, hắn còn nghĩ nhờ có nàng bọn họ mới có thể thoát khỏi ngàn vạn thiên la địa võng, bình an trở về hoàng cung. Hắn chưa từng nghi ngờ nàng, chưa từng nghi ngờ sự thánh khiết của nàng là giả, có lẽ vì nàng ngụy trang quá giỏi!?

Nếu không phải là Đông Quách Doanh điều tra ra, hắn có nằm mộng cũng không tin đây là thật!

Trữ Phi Điểu...

Đông Quách Doanh đã nhiều lần nhắc nhở hắn, chỉ là hắn quá chấp mê bất ngộ mới dẫn đến kết cục này.

Nàng bị giam cầm trong thiên lao, bị dùng nhiều loại cực hình tra khảo. Nàng trước sau chỉ nói một câu: "Thực xin lỗi.”



Nàng làm sao biết được lão thiên gia trêu ngươi, nguyệt lão cũng trêu ngươi...

Nàng không biết sẽ gặp hắn, Vọng Thừa Thiên Hoàng Đế của Bạch Nhật Đế Triều, Chiến Hoàng trong truyền thuyết kia! Nàng không biết sẽ yêu hắn, không biết vì sao hắn đối tốt với nàng như vậy, không biết hắn vì nàng toàn tâm toàn ý như vậy, không biết hắn sẽ vì nàng nguyện làm một người bình thường, không biết hắn sẽ vì nàng làm hỉ đản, không biết hắn sẽ vì nàng cầu Hồi Huyết Đan!

Nàng không biết, thật sự không biết nàng có gì xứng đáng...

Nàng sợ, bắt đầu sợ hãi hắn biết thân phận nàng. Nàng không phải là cung nữ ti tiện, nàng là Cuồng Quyến Thánh Nữ, bọn họ không thể nào!

Nàng không cố ý lừa gạt hắn, nàng cam tâm tình nguyện muốn làm phu thê thật sự với hắn! Nàng biết hậu quả mất đi trinh trắng vẫn phạm vào cấm kỵ! Bất quá nàng không hối hận đã từng yêu hắn, bọn họ từng có những kỷ niệm đẹp đẽ. Chỉ là nàng không biết mẫu thân đến tìm nàng, người quỳ trước mặt nàng cầu xin... Xin nàng cứu lấy Quang Minh Giáo! Người không một lời trách phạt, chỉ có đau lòng của người mẹ dung túng con mình sai lầm. Nàng bất đắc dĩ mới phản bội hắn.

Nàng cứ nghĩ Vọng Thừa Thiên thảo phạt thất bại chỉ tổn hại một ít nhân lực, còn Quang Minh Giáo lại là con đường chết. Nàng đã là phản đồ không muốn mẫu thân nàng cũng bị liên lụy!

Nhưng nàng có nằm mộng cũng không thể ngờ rằng mẫu thân lại lừa gạt nàng, người còn nhẫn tâm lợi dụng nàng đánh một đòn phản kích lại Vọng Thừa Thiên, lần thảo phạt này thương vong vô số đã tổn hại không nhỏ đến Bạch Nhật Đế Triều, hắn cần phải bồi dưỡng lại binh sĩ, muốn thảo phạt Quang Minh Giáo cũng cần có thời gian, mẫu thân nàng sẽ nhân cơ hội đó mở rộng thêm thế lực của Quang Minh, không khác gì hổ mọc thêm cánh! Vọng Thừa Thiên có muốn khiêu chiến ít nhiều cũng phải kiêng dè, không dám tùy tiện đánh vào Quang Minh nữa.

Nàng muốn giải thích lại không biết giải thích thế nào, nàng không biết thật sự không biết sẽ có kết cục này! Là nàng đã lấy cắp cơ mật, thảm cảnh này cũng chính tay nàng gây ra còn có thể giải thích gì đây. Nói là nàng lấy cắp cơ mật chỉ vì muốn Quang Minh Giáo thoát thân, chỉ vì muốn hắn chừa cho Quang Minh một con đường sống, chỉ là không ngờ mẫu thân nàng lại lợi dụng bản cơ đồ đó phục kích lại Bạch Nhật Đế Triều sao...

Nói như vậy sẽ khiến nàng đỡ cắn rứt lương tâm sao? Nói như vậy sẽ khiến Vọng Thừa Thiên lại tin tưởng nàng sao? Nói như vậy cớ sự có thể chưa từng xảy ra sao? Mười vạn kỵ binh chết dưới tay nàng có thể sống lại sao? Nàng đã gián tiếp hại chết mười vạn mạng người, mười vạn ngôi nhà vì nàng mà chịu cảnh tang thương...

Không cần là Vọng Thừa Thiên, nếu đỗi lại là nàng, nàng cũng hận bản thân mình thấu xương!