Sự ganh ghét cùng lửa giận điên cuồng thiêu đốt, Cung Tuân Diễn cũng xé rách lớp ngụy trang cuối cùng, lạnh lùng nhìn Hà Tố Nghỉ: “Cô Hà, tôi coi trọng cô là phước đức của cô, cô đừng không biết điều!”
Hà Tố Nghĩ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Vậy thì cảm ơn cậu Chu, nhưng xem ra tôi không có phúc để tiêu thụ đâu.”
“Được! Nhà họ Hà được lắm!” Chu Trưng Điền đột nhiên cười phá lên: “Bổn thiếu gia lớn chừng này tuổi mà còn chưa từng bị ai từ chối như thết Cô biết cô sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?”
Hà Tố Nghi cắn môi, không hề sợ hãi: “Chỉ cần được ở bên cạnh người nhà, bất kể cái giá phải trả là gì thì tôi cũng có thể thừa nhận!”
Chu Trưng Điền cười khinh miệt: “Cho dù là hai bàn tay trắng sao?”
Cuối cùng Diệp Phùng cũng lên tiếng: “Hai bàn tay trắng? Xin lỗi nhé cậu Chu, chỉ bằng cậu thì còn chưa có bản lĩnh đó.”
“Bổn thiếu gia không có ư?” Chu Trưng Điền cười bỡn cọợt, nhìn lướt qua chung quanh nói: “Tôi tuyên bố ở đây, nếu ai dám hợp tác với nhà họ Hà tức là đối đầu với Chu Trưng Điền tôi đây! Không tin các người thử hỏi xem ai dám làm ăn với nhà họ Hà nữa?”
Ánh mắt hắn ta nhìn lướt qua một vòng, mọi người không hẹn mà cùng quay mặt đi.
Thương nhân vốn bạc tình, mặc dù họ rất đồng tình nhà họ Hà, nhưng nếu vì thế mà đắc tội Chu Trưng Điền thì không đáng giá chút nào…
Thấy phản ứng của mọi người, Chu Trưng Điền cười đắc ý: “Thấy gì chưa? Chỉ cần bổn thiếu gia lên tiếng, toàn bộ thành phố Hướng Dương này không ai dám hợp tác với các người. Không chỉ như vậy, chỉ cần tôi muốn thì tôi còn có thể cho các người không mua được một miếng ăn, một lọ nước ở nơi đây! Tôi muốn cho các người nửa bước khó đi! Đây chính là kết cục đi đắc tội bổn thiếu gia!”
“Ai bảo không có?” Đột nhiên một giọng nói khí phách vang lên, mọi người nhìn về phía phát ra âm thành, chỉ thấy chủ tịch tập đoàn Thiên Thần Cao Nhật Túc sải bước đến bên cạnh Diệp Phùng, cung kính cúi chào Diệp Phùng rồi quay sang nhìn Chu Trưng Điền nói: “Cậu Chu khí phách quá nhỉ! Nhưng hình như cậu đã nghĩ nhầm một điều rồi, nơi này là thành phố Hướng Dương, không phải là doanh trại quân đội ở tỉnh của cậu Sau đó, anh ta nhìn Hà Sâm nói: “Gia chủ Hà, tất cả hợp đồng bị hủy bỏ lúc trước, tập đoàn Thiên Thần sẽ tiếp thụ, hơn nữa dựa trên cơ sở có sẵn, tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Thiên Thần tại tỉnh Sơn Đông đều sẽ được giao cho nhà họ Hà.”
Câu nói này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người khϊếp sợ. Tập đoàn Thiên Thần chính là một trong các tập đoàn cỡ lớn đứng đầu cả nước, có câu nói của Cao Nhật Túc, vậy thì nhà họ Hà tương đương với đứng trên vai người khổng lồ, không muốn kiếm tiền cũng khó.
Đãi ngộ này thật khiến người ta ghen ghét, những dự án bị trả lại chẳng những không tổn thất mà còn kiếm được một khoản tiền vi phạm hợp đồng, đối với nhà họ Hà chỉ có lợi chứ không có hại.
Sắc mặt Chu Trưng Điền hoàn toàn đen sì, nhìn Cao Nhật Túc đột nhiên xuất hiện, lạnh giọng nói: “Chủ tịch Cao, bổn thiếu gia khuyên anh hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định!
Mặc dù tập đoàn Thiên Thần là tập đoàn lớn, nhưng anh đừng quên nơi này chính là địa bàn tỉnh Sơn Đông! Lỡ như làm quyết định sai lầm thì e rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới quý công ty!” Đe dọa một cách trắng trợn.
“Ha ha, chuyện này không cần cậu Chu phí tâm.” Cao Nhật Túc ngạo nghễ nói: “Cao Nhật Túc tôi đây nếu đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi!”
“Anh…” Chu Trưng Điền âm trầm nhìn Cao Nhật Túc, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng. Thân là “Thái tử” hàng thật giá thật của tỉnh Sơn Đông, hắn ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục như thế này.
“Được! Được lắm! Nếu chủ tịch Cao cứ khăng khăng cố chấp thì bổn thiếu gia cũng không còn gì để nói! Chẳng qua cuối cùng tôi muốn nhắc nhở chủ tịch Cao một câu, đôi khi rồng mạnh cũng không thể áp chế bọn rắn độc.
Cao Nhật Túc cười phá lên, đột nhiên ngưng bặt: “Một con rồng không thể áp chế bọn rắn độc, còn mười con rồng thì sao?” Sau đó Cao Nhật Túc tuyên bố: “Các tập đoàn lớn bao gồm tập đoàn Thiên Thần, tập đoàn Truy Phong, tập đoàn Phong Thái… cùng nhau ký tên, nhà họ Hà sẽ trở thành đối tác duy nhất ở tỉnh Sơn Đông, hưởng thụ quyền lựa chọn ưu tiên trong quan hệ hợp tác này!”
Hội trường mấy trăm người nhất thời lặng ngắt như tờ, tiếng hô hấp dồn dập cùng ánh mắt ghen ty đều đổ dồn về phía Hà Sâm. Trời ơi, rốt cuộc nhà họ Hà đã gặp được vận may quái quỷ gì vậy? Mười tập đoàn lớn mà Cao Nhật Túc nói, bất cứ một tập đoàn nào cũng là tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy trên cả nước.
Được một tập đoàn ưu ái đã là may mắn lắm rồi, vậy mà nhà họ Hà vừa ra tay đã được mười tập đoàn chú ý.
“Không thể nào! Không thể nào!” Con ngươi trong mắt Chu Trưng Điền co rụt lại, buột miệng: “Một nhà họ Hà nho nhỏ thì có tư cách gì đạt được đãi ngộ này?”
“Cậu Chu không tin à?” Cao Nhật Túc nhếch môi cười, sau đó duỗi tay ra, thư ký bên cạnh lấy một chiếc di động đưa cho anh, anh thản nhiên nói: “Nghe xong cú điện thoại này, cậu sẽ biết có đúng sự thật hay không.”
Chu Trưng Điền nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại, vừa đặt lên bên tai thì giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Trưng Điền, trở về đi.”
“Ba?!” Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc này, Chu Trưng Điền nhận ra đó chính là cha mình, tỉnh trưởng tỉnh Sơn Đông Chu Vạn Đông: “Trước mặt bao nhiêu người, ba kêu con trở về ư? Mặt mũi của con biết để ở đâu?”
Giọng nói bên kia nhất thời lạnh xuống: “Hừ! Mười tập đoàn kia đều có mức đầu tư cực lớn ở tỉnh Sơn Đông, thậm chí có không ít dự án lớn hợp tác với chính phủ. Con biết đắc tội họ thì cả tỉnh Sơn Đông này sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Ba ra lệnh cho con trở về ngay lập tức!”
Nói xong, điện thoại trực tiếp cắt ngang, sắc mặt Chu Trưng Điền tối tăm vô cùng.
“Cậu Chu, còn vấn đề gì nữa không?”
Cao Nhật Túc cười như không cười hỏi.
Chu Trưng Điền nhất thời cảm thấy mặt nóng rát đau đớn, hắn ta cúi đầu, cứng đờ trả lại điện thoại, hít sâu một hơi rồi cố gắng rặn ra một nụ cười: “Không… Không thành vấn đề.”
“Vậy bạn của tôi có thể rời đi sao?”
“Có… Có thể.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi “Anh Diệp, cô Hà, mời!”
Lúc này, Diệp Phùng đi đến trước mặt Chu Trưng Điền, cúi đầu nhìn xuống hắn ta, thản nhiên cười nói: “Cậu Chu, mặc dù tôi không biết cậu lấy đâu ra vốn liếng đối đầu với tôi, nhưng sự thật chứng minh cái gọi là vốn liếng của cậu không đáng nhắc đến trước mặt tôi.”
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Diệp Phùng đã trả lại câu nói y hệt cho Chu Trưng Điền.
Hắn ta siết chặt nắm tay, mặc dù đang cúi đầu, nhưng hắn ta cảm thấy ánh mắt trào phúng của vô số người đều đổ dồn lên người mình, cậu chủ danh gia vọng tộc từng được bao nhiêu người kính ngưỡng giờ đây lại trở nên hèn mọn trước mặt Diệp Phùng. Lửa giận hừng hực cháy trong lòng hắn ta. Dựa vào đâu chứ?
Thằng phế vật này dựa vào đâu mà lại may mắn đến thế, dựa vào đâu mà được mười tập đoàn lớn ưu ái? Anh ta chỉ là phế vật, một thằng phế vật vô tích sự mà thôi! Hắn ta âm thầm hò hét, sắc mặt trăng bệch, ngay cả thân thể cũng run rẩy.
Thấy vậy, Diệp Phùng nở nụ cười châm chọc, mà chính nụ cười này giống như cái gai đâm vào lòng tự trọng của Chu Trưng Điền, để lại vết thương sâu hoắm.
Chờ đến khi đám Cao Nhật Túc rời đi, bầu không khí trong bữa tiệc nhất thời trở nên vi diệu. Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra cảm xúc của Chu Trưng Điền không đúng, lần lượt mượn cớ rời đi, chỉ chốc lát sau, hội trường rộng lớn không còn một bóng người.
“Cậu… Cậu chủ, chúng ta trở về bây giờ sao?”
Chu Trưng Điền đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
“Diệp Phùng, nhà họ Hài! Tất cả là do chúng mày ép tao!” Sát khí dày đặc như thực chất lan tràn ra chung quanh: “Nói cho Bọ Cạp, đêm nay tao muốn chúng phải chết!!!”