Nghe thấy lời đề nghị của Diệp Phùng, những ứng viên khác đều tán thành gật đầu.
Nếu ngay cả bài thi giám đốc khó hơn mà còn đạt được thành tích tốt thì việc ăn gian khi làm bài thi bình thường chỉ là lời nói vô căn cứ.
Không lâu sau, một bài thi khác đã được Cao Nhật Túc kêu người mang tới. Liễu Thanh Thủy hơi hoảng sợ, cô ta chỉ theo quán tính cho rằng Hà Tố Nghi không nên có thành tích tốt như vậy, nhưng cô ta không dám bảo đảm Hà Tố Nghỉ có ăn gian hay không! Dưới ánh mắt bất an của cô ta, Diệp Phùng đưa đề thi cho cô ta trước, cười nói: “Cô bảo cô với vợ tôi đều tốt nghiệp chung trường, bây giờ lại làm quản lý cấp cao ở tập đoàn Thiên Thần nhiều năm, bàn về kinh nghiệm làm việc thì chắc chắn sẽ dồi dào hơn vợ tôi nhiều, đúng không?
Vậy thì cô làm đề này trước đi.”
Hàm răng của Liễu Thanh Thủy thậm chí va vào nhau lập cập: “Tôi… Tôi…”
Cao Nhật Túc cũng đi tới, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô không nghe thấy thầy tôi nói gì sao?”
Liễu Thanh Thủy run rẩy nhận đề thi, hơn nửa tiếng sau mới miễn cưỡng làm xong.
Người khác so sánh với đáp án, sau đó nói: “Tổng giám đốc, thành tích của chủ quản Liễu là 58 điểm.”
Mọi người hít vào một hơi. Mọi người biết: rõ trình độ chuyên môn của Liễu Thanh Thủy, ngay cả cô ta cũng không đạt tiêu chuẩn, đủ để chứng minh độ khó của đề thi này không hề thấp.
Kế tiếp, Diệp Phùng lại cầm đề thi đưa cho Hà Tố Nghi, dịu dàng nói: “Đề thi này em cần bao lâu thời gian?”
Hà Tố Nghỉ nhìn lướt qua một lượt, chần chờ rồi nói: “Khoảng nửa tiếng.”
“Hai mươi phút đủ không?”
Hà Tố Nghi sửng sốt. Nhìn ánh mắt tín nhiệm của Diệp Phùng, cô gật đầu: “Đủ.”
Mọi người càng kinh hãi. Ngay cả người chuyên nghiệp như Liễu Thanh Thủy cũng phải tốn hơn nửa tiếng mới miễn cưỡng làm xong, Hà Tố Nghỉ cần 20 phút, thật sự có khả năng sao? Nhưng Hà Tố Nghi không bận tâm chung quanh, lập tức cầm đề thi ngồi xuống bàn, bắt đầu cầm bút việc. Mọi người đều chăm chú vào cô. Hơn một trăm đôi mắt theo dõi, chắc chắn không thể ăn gian.
“Ê, đó chính là đề thi tuyển dụng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần, cậu nói xem cô ta có thể làm xong trong vòng 20 phút không?”
“Không biết, có lẽ là ra vẻ thôi. Bao nhiêu người thấy cô ta ăn gian cơ mà, chẳng lẽ là nói dối hết?”
Mọi người đều tò mò chờ đợi kết quả, chỉ có một người chờ một giây như một năm, chỉ hận bài thi đó không bao giờ làm xong. Nhưng thời gian sẽ không nghe lời bất cứ ai. Khi hai mươi phút vừa kết thúc, Hà Tố Nghỉ nâng tay: “Tôi xong rồi.”
Nhìn mồ hôi đầy mặt cô, Diệp Phùng tri kỷ lấy khăn tay lau cho cô, dịu dàng nói: “Em vất va.
Hà Tố Nghi rõ ràng không quen khoe tình yêu trước mặt công chúng, gương mặt đỏ bừng giật lấy khăn tay. Diệp Phùng cười khẽ, đưa bài thi cho giám khảo. Mọi người đều mở †o mắt nhìn, chờ đợi kết quả. Liễu Thanh Thủy siết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt mà không hề hay biết, trong lòng điên cuồng hò hét đừng làm được! Đừng bao giờ làm đượ!
c “Tổng giám đốc, đã chấm bài xong!” Giám khảo cầm bài thi, nhìn Liễu Thanh Thủy rồi nói: “Thành tích thi viết của cô Hà là 95 điểm!”
Chân Liễu Thanh Thủy mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt vô hồn. Người khác hoàn toàn sững sờ.
“95 điểm? Sao lại cao đến thế?!”
“Đề thi của giám đốc mà còn đạt được điểm cao thế này, vậy thì đề thi chức quản lý bình thường như chúng ta chẳng phải càng đơn giản đối với cô ấy hay sao?”
“Đúng vậy, giỏi như thế thì sao lại ăn gian?”
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Diệp Phùng đưa mắt nhìn mấy người tuyên bố Hà Tố Nghỉ ăn gian, lạnh giọng nói: “Bây giờ mà còn không chịu nói thật sao?”
Người phụ nữ lên tiếng đầu tiên bật khóc: “Tôi nhất thời mụ đầu, vì muốn gia nhập tập đoàn Thiên Thần, muốn dùng cách này để lấy lòng chủ quản Liễu nên mới nói xấu cô Hà.
Đều là lỗi của tôi. Cô Hà, xin cô hãy tha thứ cho tôi!”
Mấy người còn lại cũng hối hận vô cùng, vẻ mặt đau khổ khiến Hà Tố Nghi mềm lòng, đang định lên tiếng thì Diệp Phùng lạnh giọng nói: “Phạm lỗi thì lại xin được tha thứ, vậy còn những người bị các anh chị vu oan thì sao?
Nếu Cao Nhật Túc không xuất hiện, Hà Tố Nghi phải tìm ai để thanh minh? Kẻ hại người vì lợi ích riêng không đáng được tha thứ!”
Cao Nhật Túc lạnh lùng nói: “Ghi nhớ thông tin của mấy người này, thông báo cho toàn thể ngành nghề, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thần đăng thông báo, bất cứ công †y nào tuyển dụng họ đều bị coi như đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Thiên Thần!”
Chỉ một câu nói đã cắt đứt tiền đồ của những người này.
“Thầy ơi, người này xử lý như thế nào?”
Cao Nhật Túc chỉ vào Liễu Thanh Thủy.
“Người của anh mà còn cần tôi dạy cách xử lý sao? Nhưng cũng phải công nhận cô ta thật đáng ghét”
Cao Nhật Túc gật đầu, ánh mắt cay nghiệt: “Tôi đã hiểu. Liễu Thanh Thủy vì tư lợi mà nói xấu người khác, suýt nữa khiến tập đoàn lỡ mất một nhân viên xuất sắc, bây giờ sẽ sa thải Liều Thanh Thủy, cuối cùng, tôi không muốn thấy cô ta ở thành phố Hướng Dương này!”
“Tố Nghi, chúng ta là bạn thân mài! Nể tình chúng ta từng chung phòng ngủ, cô cứu tôi đi!
Cứu tôi!”
“Không!”
“Đừng!!!”
Thấy Liễu Thanh Thủy bị lôi đi, trong lòng Hà Tố Nghi tràn đầy phức tạp.
“Cô ơi, chúc mừng cô.” Giọng Cao Nhật Túc vang lên: “Cô đã vượt qua bài thi giám đốc của tập đoàn Thiên Thần, bây giờ tôi lấy tư cách là người sáng lập tập đoàn Thiên Thần, đích thân mời cô trở thành giám đốc hành chính của tập đoàn, hưởng thụ hoa hồng †ừ cổ phần của công ty!”
Thấy ánh mắt mong chờ của Cao Nhật Túc, Hà Tố Nghỉ lại lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Cao, nhưng tôi quyết định từ chối.
Nghe vậy, Cao Nhật Túc sốt ruột: “Cô ơi, có chỗ nào khiến cô không hài lòng sao? Nếu cô bất mãn với chức vị giám đốc thì làm phó tổng giám đốc cũng được…”
“Không không không!” Hà Tố Nghi nhìn thoáng qua Diệp Phùng, chần chờ một lát rồi nói: “Cảm ơn sự tán thành của tổng giám đốc Cao. Nhưng tôi muốn chứng minh bản thân bằng thực lực, cứ không cần bất cứ ai che chởi”
Gô gái yếu đuối này thực chất lại rất cứng cỏi.
Bước ra từ cổng tập đoàn Thiên Thần, Diệp Phùng lười biếng vươn vai, nói: “Cao Nhật Túc không phải là nể mặt anh, mà vì em đã vượt qua sát hạch giám đốc bằng chính bản lĩnh của em.”
“Em biết.” Có thể nhận thấy tâm trạng của Hà Tố Nghi không tồi.
“Vậy tại sao em còn từ chối lời mời của anh ta?”
“Bởi vì em không muốn để lại bất cứ cơ hội nào cho kẻ khác nói xấu em. Nếu em có thể vượt qua sát hạnh của tập đoàn Thiên Thần thì cũng có thể vượt qua sát hạch quản lý cấp cao của công ty khác. Em tin rằng mình nhất định có thể thành công ở một nơi xa lạ, không cần bất cứ ai giúp đỡ!”
Thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô, Diệp Phùng khế lắc đầu. Thật là hết cách rồi, cô trời sinh không phải là chim hoàng yến có thể nuôi nhốt trong l*иg sắt. Nhưng cũng chỉ có người như cô mới đủ để khiến Diệp Phùng say mê. Cô tự lập tự cường tỏa ra sức hấp dẫn khác với ngày thường.
Reng reng reng… tiếng chuông điện thoại chợt reo lên. Hà Tố Nghỉ bắt máy, sắc mặt chợt thay đổi.
“Cái gì? Ba tôi bị đánh ư?I”