Chương 309

Răng rắc!

Một tia sét đánh giữa trời quang, đầu Chu Thành Tu nổ vang!

Chuyện… Chuyện này sao có thể?!

Tuy hắn ta không rõ, học trò mà Diệp Phùng đắc ý nhất có cái gì lợi hại, dám tự xưng là thánh hiền có được mấy người?!

Vào lúc này, điện thoại tên cầm đầu nhà họ Lưu vang lên, sau khi kết nối, sắc mặt hắn trong nháy mắt tím ngắt.

Giống như sớm đã đoán được nội dung của cuộc điện thoại gọi đến, trên mặt Diệp Phùng lộ ra sự toan tính, nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Tôi tin là nhà họ Lưu anh chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi”

“Không sao, ai bảo tôi có tấm lòng lương thiện chứ!”

“Chỉ cần bây giờ anh chịu rời khỏi đây tôi sẽ xem mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Hoàng Mạnh và Nguyệt Thiên Kiều ở bên cạnh cũng đồng ý, gật đầu ngay sau đó: “Không sai, chỉ cần nhà họ Lưu rời khỏi đây, Nguyệt Thiên Kiều tôi sẽ lấy danh nghĩa chủ nhân của nhà họ Nguyệt bảo đảm, chuyện sau này sẽ không có một chút liên quan đến nhà họ Lưu!”

“Dòng họ Ái Tân Giác La cũng như vậy!”

Vẻ mặt của tên cầm đầu thay đổi thất thường, sau đó trong mắt đó hiện lên tia quyết tuyệt, giống như đã quyết định xong chuyện gì đó, hướng về phía đám người Diệp Phùng cung kính chắp tay: “Diệp Đế Sư, hôm nay nhà họ Lưu chúng tôi quá hồ đồ, hôm khác nhà họ Lưu sẽ đích thân đến nhà để xin lỗi!” Nghe đến đây, Chu Thành Tu sắp gấp chết đi được: “Chú Lưu, đây là kế ly gián của bọn chúng đấy, chú ngàn vạn lần đừng mắc bẫy!”

“Cơ hội xưng bá tỉnh Đồng Tam đang ở ngay trước mắt, lẽ nào chú cam tâm từ bỏ như vậy sao?!”

Tên cầm đầu nhà họ Lưu khẽ liếc Chu Thành Tu, lạnh lùng mở miệng: “Cháu trai, tôi khuyên cháu nếu có bản lĩnh mơ mộng hão huyền như vậy chi bằng gọi một cuộc điện thoại về nhà, chưa biết chừng còn có thể tiễn bố và ông cháu đoạn đường cuối cùng đấy!”

Chu Thành Tu toàn thân cứng đờ, lắp ba lắp bắp nói: “Ông… Ý ông là gì?”

“Vừa rồi, ông tôi đích thân gọi điện tới. Nhà họ Nguyệt và gia tộc Ái Tân Giác La hợp lực dưới sự chỉ huy của thị trưởng thành phố Hữu Thiên đã bất ngờ tập kích nhà họ Chu!”

“Nếu không có gì bất ngờ thì giờ này nhà họ Chu chắc là xong đời rồi!”

“Cái gì?!”

Chân Chu Thành Tu loạng choạng suýt ngã, nhưng lúc này hắn ta bất chấp cả người nhếch nhác, run lập bập móc điện thoại vệ tinh nhân tạo ra, nhanh chóng gọi vào số điện thoại ở nhà!

Máy bay tư nhân của gia đình không ai nhận!

Điện thoại của ba không ai nhận! Điện thoại của ông không ai nhận!

Ngay cả điện thoại của tôi tớ trong nhà cũng không ai nhận!

Sắc mặt Chu Thành Tu trong phút chốc tái xanh!

Chu gia, hết rồi sao?

Sột soạt…

Có tiếng bước chân giẫm lên nền tuyết, dừng lại trước mặt hắn, Chu Thành Tu theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của Diệp Phùng Chu Thành Tu giờ khắc này chẳng còn dáng vẻ hung hăng càn quấy của cậu chủ Chu gia nữa.

Bại rồi, triệt để thất bại!

Tất cả mưu đồ, tất cả đường lui, tất cả sự kiêu ngạo của hắn trước mặt Diệp Phùng đều thất bại thảm hại. thương tích đầy mình!

“Diệp… Diệp Đế Sư, anh có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng được không?” Chu Thành Tu ngẩng đầu, quỳ gối trước mặt Diệp Phùng, trong mắt mang theo khẩn cầu tha thiết Nhà họ Chu tiêu rồi, người thân của hắn có lẽ cũng chết sạch rồi nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn sống!

Vì để được sống, hắn có thể từ bỏ tất cả tôn nghiêm đi quỳ mọp cầu xin kẻ đã diệt tộc mình!

Nhưng Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu Chu, vừa nãy, tôi vừa cho anh cơ hội để sống, nhưng đáng tiếc, anh không hề trân trọng nó!”

“Con người luôn vì lựa chọn của mình mà phải trả giá, vì vậy, kiếp sau nhớ tranh thủ làm người tốt” Thi thể của Chu Thành Tu cứ như vậy ngã xuống nền tuyết, trực tiếp bỏ mạng ngay giây cuối cùng. Trên mặt hắn còn đọng lại nỗi hối tiếc thật sâu!

Nếu được lựa chọn lại, hắn của ban đầu tuyệt đối sẽ không đi đắc tội với Diệp Phùng!

Đáng tiếc thế giới này chưa bao giờ có nếu như!

Giải quyết xong Chu Thành Tu, ánh mắt Diệp Phùng khẽ chuyển, nhìn về phía Phương Thái Châu Trường kiếm của Phương Thái Chân chống xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Làm sao? Mày còn muốn gϊếŧ tao?”

“Ha ha.. Cũng đúng, Diệp Đế Sư là ai chứ, gác kiếm nhà họ Phương tụi tạo, nhóm sát thủ Tinh Võ tám phần đều chết dưới tay mày. Cho dù mày có gϊếŧ sạch tụi tao, cũng chẳng có gì ngạc nhiên!”

“Diệp Phùng!”

Trên mặt Phương Thái Châu là vẻ mặt xem nhẹ cái chết: “Phương Thái Châu tao bản lĩnh không bằng người khác, tụi bây muốn chém muốn gϊếŧ gì cứ tự nhiên!”

“Nhưng gác kiếm của nhà họ Phương tao tự mình tu kiếm, cũng có tự tôn của bản thân, kiếm có thể gãy nhưng lưng không thể khom”

“Mày muốn tao cúi đầu nhận sai, nằm mơ đi!”

Nghe xong bài “di ngôn” dài dòng của Phương Thái Châu, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong: “Ai nói tôi muốn gϊếŧ anh?”

Phương Thái Châu căn bản đã chuẩn bị xong tinh thần đi chết đột nhiên sửng sốt, có chút không tin được mà nhìn anh: “Mày… Mày không gϊếŧ tao?”

Diệp Phùng nhàn nhạt mở miệng: “Anh và tôi tuy đứng ở hai phía đối lập nhưng tất cả chỉ vì chủ nhân của mình, căn bản cũng chẳng có ân oán gì cả!”

“Chỉ là tôi mạnh hơn anh, vì vậy, tôi có thể nắm trong tay sinh mệnh của anh, mà anh cho dù có không phục đi nữa thì cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận!”

“Phương Thái Châu, tuy tôi không thích con người anh nhưng việc hôm nay thắng bại đã định, anh đi đi!”

Phương Thái Châu khó khăn đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phùng: “Diệp Phùng, mày nói không sai, nhưng nhóm sát thủ Tinh Võ Phương gia chết dưới tay mày cũng là sự thật!”

“Mày thả tao đi không sợ ngày sau nhà họ Phương tao sẽ báo thù sao?”

“Tao nói rõ ràng cho mày nghe, cái đám yếu đuối mà mày thấy này cách xa so với thực lực nhà họ Phương tao!”

Diệp Phùng cười ung dung, có thể đấu với Băng đảng Lang có thế lực được kế thừa ngàn năm mà không ngã, làm sao có thể là một kẻ yếu được?

“Nếu nhà họ Phương muốn báo thù, Diệp Phùng tôi ở thủ đô, hoan nghênh đến bất cứ lúc nào!”

Tuy âm thành nhàn nhạt nhưng tràn ngập sự bá đạo không gì sánh bằng!

Phương Thái Châu nhìn anh thật sâu, kiêu ngạo như hắn, cuối cùng, trong mắt lại hiện lên tia kính trọng.

Nhìn về phía Diệp Phùng, chắp tay hành lễ: “Diệp Phùng Đế Sư, anh hay lắm!”

“Phương Thái Châu tôi nợ anh một mạng!”

Nói xong câu đó, hắn xoay người, thân ảnh ấy dần dần biến mất giữa tuyết trời mờ mịt Sự việc ngay tại đây, giờ phút này đã thành kết cục đã định!