Chương 86: Hoàng hậu trở lại

Hôm nay hoàng đế cho gọi Trầm Dao Quân tới không phải là để chơi cái trò chơi thiểu năng trí tuệ kia. Tối hôm qua hắn đã phải cho thủ hạ dùng mọi biện pháp để trộm đĩa quay cho bằng được, để bảo đảm nó không bị động qua.

Cái đĩa quay được tạo thành hình lòng máng như vậy quả thật đã khiến cho hắn càng hoài nghi. Đem một thứ đồ chơi làm thành mê cung, bày ra cấu trúc phức tạp khiến người ta nhìn mà không hiểu nổi như vậy, chẳng lẽ chỉ là để nhìn vì thấy đẹp?

Huống chi cả cái thứ hình lòng máng này đừng nói là dễ coi, thậm chí nó còn có thể chỉnh chết những ai có chứng sợ hãi. Giống như khi ta đưa nắm tay vào trong lu gạo vậy, đánh một chưởng xuống, có đôi người cả người thư sướиɠ, nhưng lại có đôi người rợn cả tóc gáy.

"Lại đây! Giúp trẫm mở nó ra! Trẫm nhìn cái đĩa quay này thì thấy như có cảm giác cực tốt. Nếu như không cẩn thận nghiên cứu mỗi một chi tiết thì sợ rằng rất khó làm ra được những cái đĩa quay giống như vậy để mà phổ biến rộng rãi ra bên ngoài được." Hoàng đế cười híp mắt nhìn Trầm Dao Quân.

Lý Quý Hâm bước tới giải vây: "Quả thật là công chúa không biết làm thế nào để mở nó ra. Không bằng chúng ta hãy chờ hoàng hậu trở về rồi để cho hoàng hậu đem từng chi tiết trình lên?"

Trầm Dao Quân dùng sức gật đầu: không biết a, thật sự là không biết! Lúc này có dùng tay chân gì nàng cũng không thể làm nó nhúc nhích. Nếu có thể mở ra được thì mình đã sớm đem những thứ cất giấu bên trong đem đi rồi!

Nhưng điều này lại càng làm cho hoàng đế nghi ngờ nặng hơn.

Hắn "từ ái" hướng về phía Trầm Dao Quân ngoắc ngoắc tay, đem nàng từ trong tay Lý Quý Hâm đoạt lại đây, rồi dùng cái giọng thật từ ái, giống như người cha nhân ái đối với con gái nhỏ đầ yêu thương. Nhìn vào tình cảnh này người ta chỉ thấy sự ấm áp lay động lòng người.

"Nói cho phụ hoàng nghe, mẫu hậu có dạy ngươi mở nó như thế nào hay không?"

Trầm Dao Quân ngoan ngoãn lắc đầu một cái.

Đối mặt với cục diện bây giờ hai người cực kỳ rõ ràng. Lý Quý Hâm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu quả thực không được, ngay sau khi đĩa quay bị mở ra nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cướp đi Trầm Dao Quân, rời khỏi hoàng cung mà cao bay xa chạy, mang theo hoàng hậu lên Hoa Xà sơn, một nhà năm người sống cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.

"Như vậy mẫu hậu có nói với ngươi hay không, rằng phải bảo vệ thật tốt cái đĩa quay này, không được phép đưa cho người khác?" Ý đồ của hoàng đế là bóng gió gợi ý đây mà.

Trẻ nít sẽ không biết nói dối, mà tiểu ngốc ngếch lại càng không nói dối.

Trầm Dao Quân tiếp tục lắc đầu: "Mẫu hậu đưa cho A Dao đồ chơi, cho tới bây giờ đều không nói không thể đưa cho người khác. À đúng rồi, không thể đưa cho Trường Tề, để cho nàng tức chết đi!"

Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi gọi: "Người đâu!"

Cả Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân đều âm thầm nhìn chằm chằm một võ sĩ đã được võ trang đầy đủ, trên tay hắn cầm một cây đại đao. Hai người thầm nghĩ: đây là tới để chém người?

Ai ngờ hoàng đế lại dứt khoát đem đĩa quay đẩy ra phía trước, giọng trầm xuống: "Bổ ra!"

Cái món đồ chơi này đã bị đẩy tới ném đi lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu phát ra cái sức mạnh hủy thiên diệt địa nào, điều đó đủ để chứng minh thứ ở bên trong không phải tiểu trân châu. Nếu có, một khi bổ xuống một đao, đừng nói cái đĩa quay, mà toàn bộ ngự thư phòng cũng sẽ bị nổ tung. Và trong lịch sử hoàng triều, hoàng đế sẽ trở thành vị hoàng đế đầu tiên tự mình nổ chết.

Ngay lập tức Trầm Dao Quân nhào vào trong lòng Lý Quý Hâm, để giúp người này vào thời điểm chạy trốn được thuận lợi một chút.

Lý Quý Hâm vuốt tóc nàng một cái để bày tỏ sự an ủi: Ngươi cứ yên tâm! Dựa vào thân thủ của ta, chạy ra khỏi hoàng cung là quá đơn giản.

Nhưng mà hiển nhiên là các nàng đã đánh giá thấp tay nghề của hoàng hậu, bởi cho đến khi cây đao trong tay võ sĩ đã chém ra được một vệt, cái đĩa quay làm bằng sắt này vẫn gần như không một chút suy suyển.

Đây còn không phải chứng tỏ người làm ra nó đã phải dùng đến thứ thép ròng tốt đến mức nào mới có thể tạo ra được hay sao? Ai không biết lại còn tưởng rằng hộp sắt này là do thế ngoại cao nhân dùng tới ba năm để chế tạo bảo vật dưới ánh trăng chứ đâu.

Hoàng đế giận tím mặt: "Người đâu, đập nó ra!"



Lý Quý Hâm ôm lấy Trầm Dao Quân mà không dám nhìn thẳng. Thật là hung tàn! Quá bạo lực! Quá máu tanh!

Trầm Dao Quân chợt ngẩng đầu nhìn Lý Quý Hâm: "Ngươi đã nói đúng! Chúng ta hẳn nên tin tưởng vào mẫu hậu."

"Nếu vật này thật sự không đập ra được, chúng ta sẽ lại càng xong đời." Lý Quý Hâm trả lời.

Bây giờ hoàng đế đã là mười vạn phần tin tưởng bên trong hộp sắt này nhất định đang cất giấu bí mật không thể để cho người khác biết. Đó có thể là bản đồ chôn dấu binh khí cùng thuốc nổ, là bản đồ chôn giấu báu vật đã được truyền lưu hàng ngàn năm, hoặc là thư tín cấu kết với địch nhân, hoặc là thư tình hoàng hậu gửi cho tình nhân... Tóm lại không phải là thứ gì tốt!

Trầm Dao Quân thở dài: "Mở ra thì sao?"

Lý Quý Hâm trầm mặc một lúc: "Ít nhất chúng ta vẫn còn có thể cầu nguyện, rằng hoàng hậu vạn lần không nên cất giấu ở bên trong đó thứ không nên."

Khả năng này có bao nhiêu phần thấp, tạm thời không cần suy nghĩ tới.

Nói cho cùng là vua của một nước, đầu óc hoàng đế lại không ngốc, dù chỉ là một chút, bởi hắn đột nhiên tức giận nói: "Lấy Diệt Thế của ngươi ra đây!"

Lý Quý Hâm ngừng thở một khắc! Ban đầu, cái lúc đi tìm thợ rèn, việc nàng cầm ra thanh Diệt Thế, đương nhiên hoàng đế sẽ biết được Diệt Thế trân quý như thế nào. Nó chém sắt như chém bùn, chớ nói chi là một chiếc hộp sắt nho nhỏ thế này!

Vào lúc này nếu là lấy cớ trong người không có vì đã đem Diệt Thế cho người ta mượn đi, trong cơn giận dữ, rất có thể hoàng đế sẽ lập tức hạ lệnh gϊếŧ chết Lý Quý Hâm. Vì vậy mà Lý Quý Hâm gần như run run rẩy rẩy đem thanh đoản kiếm ra.

Với cơn giận dữ bốc đầy đầu, hoàng đế không nói hai lời cầm lấy thanh đoản kiếm, chỉ với một nhát, đem hộp sắt chặt ra thành hai nửa...

Lý Quý Hâm nhắm chặt hai mắt, cảm thụ cơn gió từ ngoài thư phòng thổi tới, lắng nghe tiếng buông tay yếu ớt nhất từ bốn phía của thư phòng này vẳng tới...

Bên trong ngự thư phòng đột nhiên cực kỳ yên tĩnh. Trầm Dao Quân túm lấy một bên chân của nàng, trong khi cặp mắt thì trợn to mà nhìn nàng.

Lý Quý Hâm lập tức mở mắt ra. Nàng thấy hoàng đế mặt đầy vẻ đứng đắn nhìn cái hộp sắt, giống như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Bên trong cái hộp sắt căn bản không có tiểu trân châu hay là thư từ gì đó. Không có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào. Thậm chí không có cả ám khí đã từng được hoàng hậu nói tới trước đó nữa. Có chẳng qua đây chỉ một cục sắt được chế tạo thành một mê cung, rồi đem toàn bộ bỏ vào trong một cái hộp sắt.

Không biết dụng ý cả nó là gì nhưng Lý Quý Hâm chỉ nghĩ tới hai thứ: Hoàng hậu quá có tiền! Hoàng hậu quá nhàm chán!

Còn Trầm Dao Quân thì ngẫm nghĩ lại phong cách làm việc thường ngày của hoàng hậu. Nàng cảm thấy sau quá nhiều lần bị con gái mình cho ăn cẩu lương, rất có khả năng hoàng hậu đã tiến hành một trận trả thù cuối cùng cũng nên!

Hoàng đế lại càng không lời gì để nói. Hắn cũng không thể cầm một cái hộp cục sắt ra để định tội, bởi chẳng lẽ thành phần của cục sắt này lại không giống với cục sắt bình thường?

Lập tức hắn cho người đem hộp sắt bưng lại đây, lại còn mỹ kỳ danh khi nói rằng để nghiên cứu cấu tạo. Đã thế hắn còn không quên dò xét: "A Dao, tại làm sao mẫu hậu lại đem một cái đĩa quay làm thành như vậy?"

Vào lúc này Trầm Dao Quân cũng chỉ mới thở phào nhẹ nhõm chứ đâu, nàng buông thõng hai tay: "Bởi vì nàng nhàm chán."

Có bao nhiêu nhàm chán, khi phải cả ngày quanh quẩn trong Phượng Linh điện không đi ra ngoài, lại căn bản không quan tâm hậu cung cái phi tử nào đang được hoàng đế cưng chiều. Đây đại khái là cách thức không để ý nhất đối với hoàng đế của hoàng hậu. Thế cho nên người khác không có cơ hội dỗi nàng, cũng như không thể khiến cho Phượng Linh điện bị đẩy vào cảnh nồi da nấu thịt.

Trước đây khi còn ở trong Dục Tú cung, Đức Phi còn có thể tụng kinh niệm phật, trong khi đó hoàng hậu... Toàn hoàng cung đều biết, hoàng hậu nương nương là người tự rèn luyện thành một tay thủ công nghệ đại thành, có thành tựu nghệ thuật cực cao. Đáng tiếc nàng không phải sinh ra ở chốn dân gian, nếu không tuyệt đối đây sẽ là một người trên tài hết thảy.

"Vậy cục sắt này có ý nghĩa là cái gì?" Hoàng đế hỏi tiếp.



Làn này thì Trầm Dao Quân hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, nàng xòe tay nói liều: "Ai nha, ta biết rồi! Còn không phải Mẫu hậu đã làm cho A Dao tiểu trân châu hay sao? Theo ta nhìn thì cấu tạo phía trong hộp sắt này giống như là một mê cung. Chỉ cần đem tiểu trân châu bỏ vào liền có thể cho nó theo mê cung mà đi! Phụ hoàng, ngươi đã phá hỏng mất đồ chơi của A Dao! Ngươi phải bồi thường! Ngươi phải bồi thường! Ngươi phải bồi thường cho A Dao!"

Hoàng đế vuốt tóc Trầm Dao Quân một cái: "Chờ phụ hoàng sai người làm cho ngươi một cái mới, bây giờ hãy đi về trước đi đã nha!"

Lý Quý Hâm thở phào một hơi thật dài. Mang theo Trầm Dao Quân, nàng rời khỏi ngự thư phòng.

Không còn bị cái đĩa quay phiền não, một lần nữa Lý Quý Hâm có cảm giác cả người hư thoát.

Nghe nói Trầm Vân Tân bị hoàng đế kêu đi, ước chừng là do liên quan tới việc hắn đã báo lên thông tin không chính xác. Ngoài sáng trong tối Trầm Vân Tân không ngừng tỏ ý khiến cho hoàng đế cho là bên trong đĩa quay có bí mật, nhưng kết quả thì lại đơn thuần chỉ là một món đồ chơi do hoàng hậu chế tạo ra. Vốn trong lòng đã có người khác vừa ý nên đối với Trầm Vân Tân, hoàng đế lại càng là không vừa ý.

Từ đây cuộc sống của Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân, biến thành hết ăn lại ngủ chờ hoàng hậu trở lại.

Chuyến đi chùa Phúc Hoa cầu phúc lần này bất quá cũng chỉ là mấy ngày mà thôi. Chỉ cần chờ thêm vài ngày là hoàng hậu hồi cung để sống tiếp cuộc sống trong cung cấm. Từ rất sớm Trầm Dao Quân đã đứng chờ trước cửa hoàng cung.

Lý Quý Hâm đứng ở trên cửa cung quan sát. Dáng vẻ lúc này của Trầm Dao Quân là nổi giận đùng đùng, hai tay chống nạnh, trên mặt đầy cái vẻ một tên sơn tặc đang nói đường này là do ta mở ra, vì vụ đĩa quay báo thù.

Dĩ nhiên, do tin tức linh thông nên ngay từ thời điểm vào thành hoàng hậu đã sớm nhận được tin tức.

Và thế là, còn chưa tới cửa cung, hoàng hậu đã đi xuống đem kiệu đuổi đi, nàng đi bộ vừa mỉm cười vừa đi về phía con gái nhỏ thân yêu của mình.

Vốn là muốn cho người này một cái ôm ngợp trời yêu thương, nhưng khi mà ánh mắt của hai mẹ con vừa giao nhau kia, trên bầu trời như có sấm chớp rền vang, cùng với đó là ngàn thanh đao kiếm xung trận, như có cả núi lở đất mòn!

Đứng ở phía trên cao Lý Quý Hâm nhìn thấy hết sức rõ ràng: khi hoàng hậu ôm lấy Trầm Dao Quân trong chớp mắt kia, Trầm Dao Quân đã đè lại bả vai hoàng hậu làm động tác cưỡi ngựa để tạo nên một lực áp ngàn cân lên trên người hoàng hậu. Nhưng mà thân là đệ tử của Hoa Xà phái, đầy một thân võ công cao cường, phản ứng của hoàng hậu cực kỳ bén nhạy, chỉ một cái trở tay đã lập tức đem Trầm Dao Quân quăng xuống!

Trầm Dao Quân kêu lên một tiếng thảm thiết, còn bản thân mình thì nằm trên đất, bị thành kẻ ngốc. Hoàng hậu lại không một chút hoảng hốt cũng không hoang mang khi từ phía sau túm lấy cái cổ áo của nàng xách lên. Hình như Trầm Dao Quân đã sớm có dự liệu nên nàng ôm lấy eo của hoàng hậu làm một cú gϊếŧ ngược. Hoàng hậu lại ung dung đem nàng hất ra, sau đó dùng đầu gối đỡ lấy vòng eo của Trầm Dao Quân. Nhìn con gái té ngửa ở trên chân mình, nàng dùng ngón tay cào lên cằm của con gái rồi vừa cười vừa hỏi: "Đây chính là cách ngươi nghênh đón mẫu hậu hay sao?"

Trầm Dao Quân chớp chớp mắt rồi òa lên khóc: "Mẫu hậu bắt nạt người ta! Ngay từ khi còn nhỏ mẫu hậu đã không dạy A Dao tập võ. Nếu không A Dao đã không bị mẫu hậu bắt nạt như vậy!"

Lý Quý Hâm vội vội vàng vàng từ trên cửa cung chạy xuống, mặc dù người ta đúng là hai mẹ con trao đổi cảm tình, nhưng mà công chúa đã bật khóc. Công chúa lại còn khóc thương tâm đến như vậy!

Khi một màn bóng dáng màu xanh kia vừa thoáng xuất hiện, khóe miệng của hoàng hậu hơi cong lên làm cái hơi hơi mỉm cười.

"Thứ cho ta vì đã nói thẳng..." Lý Quý Hâm nói: "Hoàng hậu khi dễ công chúa như vậy, là đã vi phạm cương thường."

"À ha?" Một lần nữa bị nhét vào miệng thức ăn cho chó hoàng hậu híp mắt bày tỏ hoài nghi, giống như một khắc sau nàng sẽ cùng Lý Quý Hâm quyết tử chiến một trận.

"Công chúa không biết võ công, nhưng hoàng hậu lại có võ công cao cường. Người trong giang hồ vốn có quy định: người tập võ không thể khi dễ người không tập võ; công chúa còn trẻ trong khi hoàng hậu nhiều tuổi hơn, không thể làm người lớn mà lại không đứng đắn; là người làm mẹ, không thể mắc lỗi mà không khoan dung, mắc lỗi lại không thể chỉ biết yêu mà không biết dạy." Lý Quý Hâm nói đến là trật tự rõ ràng: "Cho nên, hoàng hậu bắt nạt công chúa là sai. Nếu hoàng hậu lại còn tiếp tục bắt nạt công chúa, trước đó phải được sự đồng ý của ta đã!"

Trầm Dao Quân ngước mắt nhìn Lý Quý Hâm, trên mặt đầy vẻ mê muội.

Hoàng hậu nghĩ thầm, không được rồi, đây là sư chất đang khiêu chiến uy nghiêm của nàng a!

Con gái của ta lại là tình nhân của nàng, quan hệ này thật là phức tạp.

Đúng là như vậy! Dù sao hoàng hậu cũng là sư muội của phu nhân Hoa Xà, bản lĩnh lăn lộn giang hồ so với Lý Quý Hâm không thể kém. Nàng đẩy Trầm Dao Quân ra rồi hướng về phía Lý Quý Hâm ngoắc ngoắc bàn tay: "Ôi, xem ra ngươi muốn khiêu chiến với ta? Nói đi, làm thế nào để chọn ra cách thức chặt chém đây?"