Hoàng đế lại không ngốc, hắn đương nhiên biết những người được mình phái đi ra ngoài sẽ không bao giờ dám quấy rầy đến Trầm Dao Quân. Nếu như không phải vì đầu óc của Trầm Dao Quân không bình thường đã đành lại còn bị chứng hoang tưởng nghiêm trọng, thì chính là Lý Quý Hâm phát hiện mình có người giám sát cho nên mới cố ý gây chuyện mà thôi.
Cũng không có khả năng Hoàng đế đem mình của người mình bắt lại. Hắn nghiêm nghị hỏi: "Lý Quý Hâm, đây là đã có chuyện gì xảy ra? Công chúa không hiểu chuyện đã đành, lẽ nào ngươi cũng không biết? Ban ngày ban mặt lại là bên trong hoàng cung, nơi nào sẽ có người hại Trường Ninh đây?"
Lý Quý Hâm chỉ làm bộ căng thẳng mà gật đầu liên tục, hành động này của nàng như nói đây là lúc để cho Trầm Dao Quân thể hiện tư tâm.
Trầm Dao Quân leo lên trên đùi hoàng đế, nàng vừa đưa một tay chống nạnh vừa chu miệng nói: "Phụ hoàng không thể cùng Mỹ Nhân Nữ Phó nói chuyện như vậy được! Rõ ràng là người này đi theo chúng ta suốt đường đi, trong tay hắn còn có đao nữa! Nếu như nói hắn không muốn gϊếŧ A Dao, vậy hắn mang theo đao làm gì?"
"Sẽ không có người nào dám ở trong hoàng cung bắt nạt A Dao." Hoàng đế từ ái đưa tay vuốt tóc Trầm Dao Quân: "Nơi này rất an toàn."
Trầm Dao Quân làm như chợt bừng tỉnh: "A! Nếu như không phải là để gϊếŧ A Dao, vậy chính là để gϊếŧ Mỹ Nhân Nữ Phó!" Vừa nói đến chỗ này, nàng liền òa lên một tiếng khóc thật to!
"Tại sao A Dao phải khóc?" Hoàng đế vội vàng an ủi con gái.
Trầm Dao Quân khóc đến hoa chi loạn chiến: "Bởi vì... Bởi vì có người sẵn sàng gϊếŧ Mỹ Nhân Nữ Phó mà lại không thèm gϊếŧ A Dao. Điều đó nói lên rằng giá trị của Mỹ Nhân Nữ Phó lại còn cao hơn cả giá trị của A Dao! Hu hu hu ngay đến cả thích khách cũng bởi vì A Dao là người ngu mà xem thường A Dao, A Dao không vui!"
Hoàng đế nhất thời không nói nên lời, thế này thì thật đúng là ngốc a...
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, những lời này kể cũng có lý: có người gϊếŧ Lý Quý Hâm thì mới có thể thể hiện ra được Lý Quý Hâm là người có giá trị.
Hoàng đế đưa tay đỡ trán, hắn phất phất tay: "Đem công chúa mang về hầu hạ cho thật tốt, đi xuống đi."
Lý Quý Hâm chỉ hơi hé ra một nụ cười.
Chờ cho Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm đi rồi, hoàng đế mới trầm mặt xuống khi hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải trẫm cho ngươi âm thầm theo dõi Lý Quý Hâm hay sao? Tại sao phải hiện thân?"
Thị vệ ấp úng mở miệng: "Công chúa móc ra viên tiểu trân châu, thuộc hạ nhớ đến trước đây Ông Ích từng nói rằng công chúa có viên sét đánh chết, nhất thời sợ hãi, cho nên mới nhảy ra ngoài."
"Tiểu trân châu?" Hoàng đế như có điều suy nghĩ: "Là viên tiểu trân châu ta vẫn một mực để ở trong lòng. Ngày nào hoàng hậu cũng ở trong Phượng Linh mân mê mấy thứ lặt vặt. Xem ra, cần phải cẩn thận lục soát, tra xét Phượng Linh điện một chút."
"Thuộc hạ xin đi làm ngay!"
"Không được!" Hoàng đế lập ngăn hắn lại: "Chuyện này phải được âm thầm tiến hành. Hoàng hậu thường ở trong Phượng Linh điện không ra ngoài, thời điểm nàng đang ở thì không thể tiến vào. Thêm mấy ngày nữa hoàng hậu sẽ đi chùa Phúc Hoa cầu phúc, tìm một đội cao thủ chờ đến lúc đó lén lẻn vào, mục tiêu chính là tra xét những đồ chơi nàng làm cho Trường Ninh."
"Tuân lệnh!"
Hàng năm Hoàng hậu không ra khỏi Phượng Linh điện đương nhiên là có nguyên nhân, trong Phượng Linh điện cất giấu như vậy nhiều đồ chơi không thể người ngoài nhận biết, nàng sợ mình vừa ra khỏi thì đã bị người ta cho lật đế hướng lên trời cũng nên.
Mỗi năm nàng đều có đi chùa Phúc Hoa cầu phúc, mỗi lần như vậy đều mất đến dăm ba ngày. Lý Quý Hâm vẫn cho rằng thể nào trước khi đi hoàng hậu cũng sẽ phải bận rộn đến mức tối mày tối mặt, ấy vậy mà nàng vẫn chơi đùa với những món đồ chơi của mình, thanh nhàn đến bất ngờ.
Trầm Dao Quân ngồi ở bên người hoàng hậu nhìn món đồ chơi mới sắp được ra lò, là một cái đĩa quay rất lớn. Phía trên cái đĩa quay này có dán những miếng giấy với màu sắc khác nhau, có tốc độ di chuyển rất nhanh, trông rất giống dụng cụ được những người bán hàng rong bên ngoài chuyên bán đồ chơi làm bằng kẹo, không hề khác lạ một chút nào.
Tại làm sao hoàng hậu lại không làm ra những món đồ chơi mới mẻ đây? Trầm Dao Quân chớp chớp mắt, nàng nhìn gương mặt đầy vẻ tò mò của Lý Quý Hâm, hắng giọng một cái rồi mới trả lời: "Mỹ Nhân Nữ Phó, đây nhất định là một món vũ khí!" Dẫu sao Trầm Dao Quân cũng là người am hiểu những kịch bản do hoàng hậu soạn ra nhất: phàm là những thứ được làm ra từ trong tay nàng, tám đến chín phần mười đều là dùng để gϊếŧ người làm trò vui.
Hoàng hậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt một cái vào đầu Trầm Dao Quân: "Sai rồi!"
"Hả?" Trầm Dao Quân không dám tin vào tai mình: "Chẳng lẽ mẫu hậu lại bắt đầu chuyển sang làm đồ chơi cho trẻ nhỏ thật đây?"
Lý Quý Hâm đưa tay chống cằm, một hồi lâu mới mở miệng: "Không phải là một món vũ khí, mà là mấy món vũ khí!"
Hoàng hậu hướng về phía Lý Quý Hâm chớp mắt: "Lần này thì đúng rồi!"
Trầm Dao Quân ngay tức khắc hết ý kiến. Kịch bản của Phượng Linh điện quá thâm sâu, nàng muốn trở về An Ninh các...
Đồ chơi này chơi như thế nào, hoàng hậu còn phải dạy Trầm Dao Quân: "Thấy không, mỗi một loại màu sắc sẽ tương ứng với một ám khí, chuyển tới nơi nào sẽ là nơi đó phát động. Ám khí nằm ở bên trong cái đế của đĩa quay, dưới đế này có cơ quan, nếu cơ quan không bị mở ra thì nó chính là đĩa quay bình hường mà thôi, sau khi mở ra thì ngươi sẽ hiểu."
Trầm Dao Quân hiểu a, cực kỳ hiểu!
Ôm đĩa quay lớn như vậy từ trong Phượng Linh điện đi ra, nàng quay sang đem cái đĩa quay nhét vào trong ngực Lý Quý Hâm: "Cho đến tận bây giờ đây là lần mẫu hậu làm ra cái phát minh thất bại nhất. Ta không muốn chơi nó, cho ngươi!"
Lý Quý Hâm cầm cái đĩa quay mà dở khóc dở cười, nào có ai là người lớn như nàng còn chơi đĩa quay nữa đây? Nhưng đây lại là công chúa cho mình, nàng không thể vứt bỏ.
Nàng gõ đĩa quay một cái, tương đối chắc chắn. Bởi vì bên trong có cất giữ ám khí, cho nên cái đế của nó được dùng từ sắt tạo nên. Trong này ẩn giấu vật phẩm nguy hiểm, nàng không thể loạn ném, phải tìm một nơi cho nó mới được.
Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, nàng đem cái đĩa quay treo lên phía sau cánh cửa, còn dán lên mặt đĩa một cái bia rồi ném lên đó mấy con phi tiêu.
Chờ cho sắp xếp ổn thỏa rồi, giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ hết sức vinh quang, nàng vừa ngã đầu liền ngủ.
Hoàng hậu tới chùa Phúc Hoa cầu phúc là chuyện đại sự, cầu nguyện cho Đông Châu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cầu nguyện cho biên cương hòa bình vĩnh viễn không có chiến sự. Vì vậy nên đội ngũ xuất hành rất dài. Lần này nàng mang theo cả Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân, bảo là muốn nhân tiện cầu nguyện cho A Dao có thể biến thành một người bình thường.
Hoàng đế chỉ mong sao hoàng hậu đem theo toàn bộ thân tín mang đi, như vậy sẽ cho hắn cơ hội lục soát dễ dàng hơn.
Có lẽ chờ cho đến khi hoàng hậu trở lại, hoàng cung sẽ trở nên long trời lở đất, lại cũng có thể, hết thảy đều bình lặng như lúc ban đầu.
Thời khắc ngồi trên Phượng Liễn ra khỏi hoàng cung kia, nàng ngoái đầu nhìn lại rồi khẽ mỉm cười, trong mắt là cái vẻ thâm thúy giống như bầu trời âm u vậy, chỉ thỉnh thoảng lộ ra một chút tia sáng, giống như mặt trời từ trong tầng mây ló đầu.
Trong Phượng Liễn chỉ có một mình nàng. Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm lại ở trên xe ngựa, Thanh Thư thân là thị vệ, chỉ có thể cưỡi ngựa đi theo một bên làm việc bảo mệnh của nàng.
Chẳng qua là vẻ mặt của hoàng hậu khi vén lên rèm lên kia nàng đã nhìn thấy, cả người này toát ra một luồng lạnh lẽo. Ở bên cạnh hoàng hậu đã nhiều năm như vậy rồi, trước sau gì nàng cũng luôn ghi nhớ một điều: Không người nào có thể khiến cho hoàng hậu chui vào bẫy, trừ phi nàng tự mình nhảy vào đó.
Đường tới chùa Phúc Hoa không quá xa. Ngồi cùng với Lý Quý Hâm, Trầm Dao Quân đang ở trong xe lim dim mắt.
Đối với chuyến xuất cung lần này, Trầm Dao Quân vô cùng hào hứng, bởi thế cho nên mới có chuyện nguyên cả một đêm nàng đã không tài nào chợp mắt được, thế nên lúc này đang bày ra đôi quầng mắt đen không khác gì loài gấu trúc vậy. Dù gì Lý Quý Hâm cũng được coi là người trong giang hồ, từ trước đến giờ vẫn duy trì được thói quen ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể đi vào trạng thái ngồi tĩnh tọa nhập định, nhìn như ngủ mà không phải là ngủ, nhìn như tỉnh mà không phải là tỉnh. Vào lúc này nếu có kẻ nào đó đột nhiên lao ra cản đường cướp bóc, nàng vẫn có thể lập tức xông lên đem kẻ đó chém thành hai khúc.
Mãi rồi Trầm Dao Quân cũng tỉnh ngủ, nàng đưa tay xoa xoa cặp mắt sưng vù: "A! Có cảm giác là sau khi tỉnh dậy mặt lại béo lên hơn một chút! Mỹ Nhân Nữ Phó, bao giờ thì chúng ta mới tới chùa Phúc Hoa?"
Nhưng Lý Quý Hâm không trả lời, nàng ngồi an tĩnh như cũ.
Trầm Dao Quân lấy tay đâm đâm đâm cánh tay của người này, vẫn không có phản ứng.
Nàng liền chống cằm chớp chớp mắt mấy cái nhìn mặt của Mỹ Nhân Nữ Phó. Tỉnh dậy lại không có người chơi với nàng, một chút cũng không vui!
Muốn cho Lý Quý Hâm để ý đến mình có rất nhiều phương pháp. Nàng đang ngẫm nghĩ xem dùng phương pháp nào thì mới không khiến cho Mỹ Nhân Nữ Phó nổi giận trong khi bản thân vẫn tranh thủ lau được không ít dầu.
Móng vuốt của Trầm Dao Quân quơ đi quơ lại trước mắt Lý Quý Hâm, thấy người này không phản ứng, bộ móng vuốt ấy liền chạm lên trên mặt người này.
Làn da của Mỹ Nhân Nữ Phó vô cùng mềm mại, mặc dù không được như da thịt của mình, nhưng làn da này lại trơn mịn, sờ lên cực kỳ thích thú. Mặc kệ cho Trầm Dao Quân có làm ra động tác nhỏ, Lý Quý Hâm vẫn bất động như cũ. Phải biết rằng tuy Trầm Dao Quân dám sờ vào nơi đó, nhưng con mắt thì vẫn đề phòng nhìn Lý Quý Hâm để kịp thời thu tay lại.
Thấy người này như vậy, lá gan của công chúa lại càng lớn, bàn tay của nàng mò tới cổ ai đó. Làn da ở nơi đây rất mỏng, có lẽ là do bầu không khí của Hoa Xà không chịu chút ô nhiễm nào nên mới khiến cho làn da người này trắng mịn đến trong suốt như nước vậy, trên cổ của nàng hầu như không có một chút nếp gấp nào. Trầm Dao Quân vừa cảm thán Lý Quý Hâm dưỡng da rất tốt lại vừa sờ lên người mình một cái. Làn da trên người của mình cũng cực kỳ mịn màng, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Công chúa tự tin mà cho rằng, cảm giác làn da của mình vẫn tốt hơn nhiều.
Lý Quý Hâm vẫn an tĩnh ngồi tĩnh tọa như trước. Hiện tại vẫn đang trên đường chính của Đông Châu, nếu bỗng dưng trong xe ngựa có hành động quá kịch liệt, rất dễ dàng bị người khác chú ý.
Nhưng mà Trầm Dao Quân lại không quan tâm a. Lần này có tới hai cái móng vuốt mò lên trên người Lý Quý Hâm...
Đến lúc này thì Lý Quý Hâm đã có phản ứng. Nàng vung tay lên, lập tức đem hai cái tay của Trầm Dao Quân chế trụ thật chặt.
"Đau quá! Đau!..." Trầm Dao Quân bị ăn đau đến nỗi gào lên.
Lý Quý Hâm vẫn không mở mắt, nàng giữ nguyên một tư thế: "Như thế nào, đã quên rồi hay sao?"
"Di..." Trầm Dao Quân le lưỡi một cái: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi phải làm như là hoàn toàn không biết gì mới đúng. Từ trước cho tới bây giờ A Dao đều chưa một lần đắc thủ, không vui!"
Lại còn muốn đắc thủ? Lý Quý Hâm mắng thầm, nếu như để cho một nữ hài mới mười sáu tuổi đắc thủ, vị trí của mình có còn giữ nổi?
"Nếu lại vẫn không nghe lời, ta sẽ nổi giận thật đấy!" Lý Quý Hâm cảnh cáo.
Trầm Dao Quân vỗ lên ngực mình một cái, Mỹ Nhân Nữ Phó mà lại nổi giận? Thật là sợ quá à nha, sợ đến nỗi chỉ muốn rúc đầu vào trong chăn dọa chết người ta nha! Có mà giả bộ...
Nàng mới không sợ Lý Quý Hâm nổi giận, thậm chí nàng còn không sợ cả việc hoàng đế phát hiện ra âm mưu của hoàng hậu.
Một công chúa không sợ trời không sợ đất như vậy, ai có thể làm gì được nàng đây?
Trầm Dao Quân lập tức nhào tới, cặp móng vuốt của nàng bắt đầu ở trên người Lý Quý Hâm sờ loạn.
Làm sao Lý Quý Hâm lại có thể để mặc người này như ý được đây. Nàng bóp cánh tay của người này, không để cho nàng có thể động đậy được.
Khí lực thật sự lớn, đến nỗi Trầm Dao Quân phải cảm thấy đau nhức.
Đau đến nỗi nước mắt ứa ra, nếu như không phải hiện tại vẫn đang trên đường chính, có lẽ nàng đã òa khóc ra thành tiếng rồi.
Nhịn xuống! Chớ để rơi lệ! Nếu không nữ phó sẽ cười cho! Nhưng rồi vẫn là không nhịn được, gương mặt của nàng giống như bánh bao nấu canh không thịt vậy, trông oan ức đến vô cùng.
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi mà!" Lý Quý Hâm vừa mỉm cười vừa nói: "Thế này vẫn là còn nhẹ, nếu lại không nghe lời, sự trừng phạt sẽ còn nặng hơn."
Trầm Dao Quân lại không tin có tà. Dù có là thế nào đi nữa, lẽ nào Mỹ Nhân Nữ Phó lại dám ở trên đường chính mà đánh mình hay sao?
Tay đã bị khống chế nhưng lại còn có đầu, nàng ngang bướng thò cái đầu qua, muốn tiếp tục ăn đậu hủ lần nữa.
Lý Quý Hâm cảm thấy bản thân mình làm cái chức nữ phó này quá là thất bại! Đồ đệ không nghe lời đã đành, lại còn ngang ngược phớt lờ mình!
Bàn tay của nàng lại dùng thêm một chút lực nữa, ánh mắt híp lại: "Ta thực sự tức giận! Đây là ngươi đang chọc giận ta hay sao?"
Trầm Dao Quân chớp chớp đôi mắt, nàng đã làm xong việc chuẩn bị nhận cái đau đến chết, hai mắt nhắm chặt lại. Đúng vào cái lúc nàng thà bị gãy tay cũng phải đem đậu hủ ăn cho bằng được, đột nhiên Lý Quý Hâm lại buông lỏng tay!
Khi mà Trầm Dao Quân mở to cặp mắt ra nhìn, nàng nhận thấy có hơi thở ấm áp phả vào trước mặt. Lý Quý Hâm đem tiểu công chúa đè xuống chỗ ngồi trong xe ngựa, người này cúi đầu, cắn môi lên của nàng.
"Ta đã nói rồi đấy! Đừng để ta nổi giận!"