Chương 72: Binh khí cùng thuốc nổ

Vào thời điểm vụ án binh khí cùng thuốc nổ còn chưa dính dáng đến Đức Phi, vốn là hoàng đế cũng không đem ánh mắt đặt vào Dục Tú cung. Bởi vì, cho dù Thích Nhượng đang là Đại tướng trấn thủ tại Hổ Phách doanh, việc Đức Phi có muốn gây ra chút chuyện trong hoàng cung cũng phải cần có người khác tương trợ.

Nhưng vì quan hệ giữa Đức Phi cùng hoàng hậu lại quá xung khắc, đứng sừng sững giữa hai người chính là cái kẻ ngốc Trầm Dao Quân. Chính vì thế mà dù cho vương triều có bị sụp đổ thì hai người cũng sẽ không thể đứng về một phía được. Nếu là Lương Phi, vì sự đố kỵ quá nặng, Lương Phi cũng không thể nào cùng quan hậu cung Đức phi từng được sủng ái kết giao được.

Nhưng mà nếu như hết thảy mọi chuyện đều có thể dự đoán ra, vậy thì đã không thể xảy ra vụ án binh khí cùng thuốc nổ này.

Hiển nhiên là Hoàng đế không hy vọng Đức Phi dính dáng vào những chuyện này rồi. Dẫu sao một nửa quân quyền của Đông Châu vẫn còn ở trên tay Thích Nhượng. Hắn lập tức tiến lên phía trước, đứng ở trước cửa sơn động, không thèm để ý đến việc có hộ vệ ngăn trở: "Đức Phi, xuống ngay cho trẫm!"

Đức Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đối với kỹ thuật diễn xuất này của Đức Phi, Lý Quý Hâm vạn phần tín nhiệm, nếu không nàng không thể an toàn ở trong lãnh cung những năm năm ròng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc là con gái của nhà tướng, Đức Phi đứng ở nơi đó uy phong lẫm lẫm, rất có vài phần anh thư chi khí.

Ánh trăng đánh vào trên mặt nàng, sống mũi của nàng trông rất xinh xắn, ánh mắt thâm trầm, còn có nhìn nàng lúc này như đang quyết tâm liều chết vậy, khiến cho người ta vừa bội phục lại vừa không nỡ.

"Dĩ nhiên ngay từ thời khắc bắt đầu cướp đi binh khí từ trong tay của Ông Ích, ta đã không thể nghe theo lời ngươi nữa." Đức Phi đứng ở phía trên quan sát một hàng binh lính đông nghịt ở trước cửa sơn động: "Ta đã phải mưu tính lâu như vậy, lâu đến như vậy! Nếu không phải chỉ vì Lý Quý Hâm, ai sẽ biết được binh khí cùng thuốc nổ ở trên tay ta?"

"Cho dù ngươi có được chỗ binh khí cùng thuốc nổ thì cũng có ích gì?" Hoàng đế lạnh giọng hỏi. Rốt cuộc hắn cũng đã có chút lo lắng. Nếu là do Thích Nhượng ở Hổ Phách doanh từ xa giật dây...

"Cực kỳ có ích!" Đức Phi cười lạnh rồi nói: "Nếu không phải Ông Ích kia hỗn láo báo ra tên của ta, ta tội gì đem binh khí cùng thuốc nổ từ trong cung chuyển ra bên ngoài đây? Ta muốn báo thù! Tìm đến tiện nhân Đồng Tiệp kia trả thù! Nàng làm hại ta phải ở sâu trong lãnh cung những năm năm! Con gái nàng cho dù đã thành kẻ ngu nhưng vẫn được ngươi phủng trong lòng bàn tay, vậy còn Ngọc Tú thì sao?"

Dường như vì quá bất ngờ mà Lý Quý Hâm giật mình một cái. Nàng hỏi ngay: "Ngươi muốn có được binh khí cùng thuốc nổ, chẳng lẽ là để làm hại hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa?"

"A!" Đức Phi tiếp tục cười nhạt, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng như cùng hòa với vẻ mặt lạnh tanh, giống như có một lớp sương lạnh bao bọc lấy nàng, khiến cho người ta phải rùng mình một cái: "Nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi! Đã bị ngươi phát hiện!"

Ánh mắt của Hoàng đế trầm xuống, tựa hồ hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm túc: "Đức Phi, xuống!"

"Xuống?" Đức Phi tiếp tục phô bày kỹ năng diễn xuất của mình: "Xuống rồi thì lại thế nào? Còn không phải chỉ có một con đường chết thôi sao! Ta chỉ lựa chọn để bản thân mình chết, mà không phải là để cho người khác gϊếŧ chết!"

Nói xong nàng liền đi xuống. Bắc Hóa sơn quanh năm rắn độc vờn quanh, trong khi tất cả mọi người đối với nơi này đều hết sức xa lạ.

Nếu Đức Phi thật quen thuộc với địa hình nơi này như vậy, điều này tự nó nói lên rằng nàng đã có dị tâm từ lâu rồi.

Người ngoài đều cho rằng, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, khi mà người khác cho là nàng muốn có được chỗ binh khí cùng thuốc nổ này để đưa cho Thích gia, kết quả lại là vì Trầm Ngọc Tú! Nhưng rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một mẫu thân, hợp tình hợp lý.

Lý Quý Hâm ở một bên giựt dây: "Theo ta nhìn tình huống thì thấy có chút không ổn. Mưu kế của Đức Phi nương nương đã bị vạch trần, chẳng lẽ vì thế mà trong lòng đã nghĩ quẩn rồi sao?"

Vở kịch cùng lời kịch đều do nàng viết, thù lao là hoàng hậu trả, loại sự tình này xảy ra ở trong hoàng cung là chuyện không hiếm, thiếu hụt nhất chính là diễn viên chuyên nghiệp.

Hoàng đế vội vàng phất phất tay: "Đi vào sơn động! Cần phải tìm cho ra binh khí cùng thuốc nổ!"

Cảm tình hơn mười năm trời, nhưng câu trả lời hắn thốt lên lúc này lại là binh khí cùng thuốc nổ. Mà không phải là Đức Phi!

Lý Quý Hâm không cách nào nghĩ ra làm thế nào mà Đức Phi lại có thể nhẫn nại với người đàn ông này nhiều năm như vậy, thậm chí còn sinh hạ cho hắn một đứa con nữa. Nói chung, cũng là vì Thích gia được nắm binh quyền nên mới không thể không có nhượng bộ đi. Cũng khó trách được hoàng hậu khi quyết định âm thầm đối chọi. Thân ở hoàng môn, không có được bao nhiêu cảm tình thuần khiết.

Nàng không khỏi nghĩ đến Trầm Dao Quân. Nàng hy vọng cái tiểu cô nương được sinh ra ở hoàng môn này sẽ có được cảm tình sạch sẽ.



Lối đi vào lớn nhất của sơn động đã thông, một luồng tro bụi dày đặc từ bên trong bay ra, giống như đã rất lâu rồi không người tới. Bị luồng bụi này đập vào mặt làm cho người ta có cảm giác hít thở khó đến nỗi có thể tử vong ập đến bất cứ lúc nào. Bọn họ như đã thấy được tử thần.

Trong sơn động bao trùm một màu đen, chỉ nghe thấy tiếng rắn độc trườn bò. Đột nhiên phía trước có một tiếng hét thảm, có người nặng nề ngã xuống đất ôm lấy đầu gối lớn tiếng kêu lên: "Rắn! Rắn!"

Đội ngũ tức khắc rối loạn.

Ở cái nơi nguy hiểm này, hoàng đế sẽ không đích thân đi vào. Lý Quý Hâm giơ cao cây đuốc chuẩn bị đi vào, nhưng nàng lại bị hoàng đế gọi trở lại: "Ngươi ở lại chỗ này."

Cũng không biết đến tột cùng là hắn cảm thấy có Lý Quý Hâm ở bên người thì thấy bản thân tương đối an toàn, hay là sợ Lý Quý Hâm cùng Đức Phi cùng một phe, nay đi vào để trợ giúp Đức Phi.

Việc làm này của hắn lại đúng như Lý Quý Hâm mong muốn. Dẫu sao, chuyện xảy ra kế tiếp, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng bình yên đứng ở bên người hoàng đế, nhìn vở kịch do chính bản thân tự tay xây dựng kịch bản. Đáng tiếc tới đây hơi vội vàng, không thể mang theo cả Trầm Dao Quân. Đã nói là cho nàng xem kịch vui, bây giờ thì xem không được nữa rồi.

Những người lính đi vào sơn động không ngừng đi ra báo cáo tình huống bên trong: có bao nhiêu người đã bị rắn cắn, trong động bụi bặm dầy bao nhiêu, bọn họ đi tới được bao nhiêu quãng đường.

Thật ra hoàng đế cũng không thèm để ý đến những thứ này, hắn chỉ để ý bao lâu nữa mới có thể tìm được súng ống đạn dược.

Lý Quý Hâm ở một bên mặt mày ủ ê: "Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì."

Vừa dứt lời...

Lý Quý Hâm cảm thấy hôm nay bản thân đơn giản đã gặp vận cứt chó. Tự tay viết ra vở kịch nhưng thời gian xuất hiện lại quá tệ, chẳng vậy mà nàng vừa dứt lời, trong sơn động liền xảy ra đại sự!

Một tiếng động thật lớn vang lên. Núi lở đất mòn. Giống như đã xảy ra một vụ nổ lớn, toàn bộ mặt đất đều vì tiếng động này mà rung lên!

Hoàng đế giật chân một cái, cả người như bị chết lặng. Sau đó lại có một tiếng nổ mạnh khác rõ ràng còn lớn hơn cả tiếng nổ lúc trước. Nặng nề. So với tiếng sấm lại càng kinh khủng hơn!

Đây là... Đức Phi đã cho nổ binh khí cùng thuốc nổ để tự sát a!

Đội ngũ lính đi vào lại lui ra: "Hoàng thượng, bên trong đều toàn là bụi bặm, chúng thần căn bản không nhìn thấy được gì, chỉ thấy có mùi quân khí. Bên trong đó đã xảy ra vụ nổ rất lớn, có thể núi sẽ bị sập bất cứ lúc nào! Cần phải đi mau!"

Hoàng đế chậm chạp không chịu đi, đứng nguyên ở bên ngoài sơn động mà nhìn vào bên trong. Trong mắt hắn đột nhiên sinh ra một chút hy vọng, thật giống như đang chờ đợi một người nào đó từ bên trong chạy đến.

Nhưng mà không có! Không có gì cả! Chẳng qua chỉ có đất bột cùng đá lở từ trên núi lăn xuống, do bị những vụ nổ to lớn đánh sâu vào trong lòng núi, ánh lửa từ cửa sơn động tràn ra...

Đột nhiên Lý Quý Hâm cảm thấy, đại khái hoàng đế vẫn còn có một chút cảm tình đối với Đức Phi, nhưng mà một chút cảm tình bố thí kia cuối cùng không sánh bằng quyền lực.

"Mau! Mau hộ giá!" Binh lính chung quanh loạn thành một đoàn.

Hoàng đế vững bước đi xuống chân núi, đầu không một chút ngoảnh lại.

Lý Quý Hâm nhìn hắn rồi quay đầu nhìn lại phía sau một cái. Dựa vào tính toán của nàng về thời gian và con đường, nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hẳn là Đức Phi đã lên xe ngựa giấu ở phía sau núi rời đi rồi.

Trong Phượng Linh điện, hoàng hậu đang nôn nóng chờ đợi tin tức. Trầm Dao Quân cùng Thanh Thư cũng đang ở đây. Ánh nến đã bị tắt đi, vào lúc này nếu vẫn còn đèn đuốc, chỉ sợ rằng sẽ khiến cho người khác hoài nghi.



Lý Quý Hâm đi vào, cả người mang theo mùi bùn cát, phong trần mệt mỏi.

Nàng cũng biết Trầm Dao Quân sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, mà chạy tới Phượng Linh điện chờ nghe chuyện xảy ra.

Trong bóng tối hoàng hậu nắm chặt cây quạt trong tay, gợn sóng bất kinh: "Thành công?"

Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Hết thảy đều nằm trong kế hoạch. Chẳng qua hoàng đế có còn hoài nghi hay không lại khó mà nói."

"Việc kế tiếp cũng đã an bài xong. Sẽ không có vấn đề gì đâu." Hoàng hậu vừa cười vừa nói: "Vẫn là ngươi làm việc luôn khiến ta an tâm."

Thanh Thư ở một bên liếc mắt. Rõ ràng nàng mới là hộ vệ trung thành nhất bên cạnh hoàng hậu nha!

Trầm Dao Quân bĩu môi rồi thở một hơi thật dài: "Mỹ Nhân Nữ Phó đã nói là sẽ cho A Dao xem kịch vui, kết quả lại tự đi một mình mà không mang theo A Dao. A Dao không vui, muốn Mỹ Nhân Nữ Phó ôm ôm hôn hôn giơ thật cao!"

Hoàng hậu liền che miệng cười: "Chuyện tình cảm cá nhân của hai người các ngươi, hãy trở về An Ninh các mà tự giải quyết! Chớ ở trước mặt một người cô đơn như ta mà tú ân ái!"

Thanh Thư lại đầy cái vẻ không hiểu nổi: "Ta... Còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao súng ống đạn dược không mất đi, nhưng Bắc Hóa sơn lại xảy ra nổ lớn như vậy? Đức Phi đã đi nơi nào?"

Trong bóng tối, ba người cùng nhìn về phía có tiếng Thanh Thư phát ra, tiếp đó là tiếng cười của ba người đồng thời vang lên.

Tiếng cười của Trầm Dao Quân vang lên như tiếng chuông bạc giòn tan, trong khi tiếng cười của Lý Quý Hâm lại nhẹ nhàng, còn tiếng cười của hoàng hậu lại có chút gian trá.

"Ôi trời ơi! Thanh Thư đần đần như vậy, thật là đáng yêu!" Trầm Dao Quân nằm bò lên trên mặt bàn mà nói: "Đần đần như vậy thì sẽ không có cô gái nào thích ngươi nha."

Thanh Thư trả lời đầy vẻ khổ sở: "Bởi vì thuộc hạ ngu độn."

Hoàng hậu vỗ bả vai Thanh Thư một cái: "Lý Quý Hâm đã đi tới sơn động Bắc Hóa sơn, bởi vì trong sơn động dễ dàng tích lũy bụi bặm, sau đó ta lại cho người đi vào trong đó vãi thêm một chút bột mì, để khi có vụ nổ xảy ra sẽ khiến cho phạm vi vụ nổ lan đến cực hạn. Trong tay của ta đã có súng ống đạn dược, cho nên mới đưa cho Đức Phi mang đi một chút. Sau khi Đức Phi đi vào sơn động rồi, chỉ cần ở xa xa châm lửa cũng sẽ khiến cho bên trong sơn động xảy ra vụ nổ lớn."

"Nhưng... Nhưng làm như vậy chẳng phải là Đức Phi nương nương sẽ gặp nguy hiểm hay sao?" Thanh Thư ngây thơ như vậy, sẽ không theo kịp suy nghĩ của bọn họ. Ngược lại cũng không phải là do Thanh Thư ngốc, mà là đồng đội có chỉ số thông minh quá cao.

Công chúa ngốc chống cằm trả lời: "Không sao cả. Vì đã có mẫu hậu làm cho một cái đèn l*иg, chính là cái đèn l*иg đã được ta dùng đến vào cái ngày Mỹ Nhân Nữ Phó mang ta đi sơn động."

Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Thời điểm Đức Phi xuất hiện ở trước mặt hoàng đế cũng đã đem một ít vật nổ đưa vào bên trong chụp đèn, chỉ cần chờ đến khi cây nến nhỏ cháy hết liền sẽ tự động nổ. Thời điểm Đức Phi biến mất từ trên sườn núi cũng không phải là vào sơn động, mà là trực tiếp đi ra sau núi, cho nên trong sơn động căn bản là không có người."

Thanh Thư gật đầu một cái, chênh lệch lớn giữa người với người chính là ở chỗ này đây.

Trong sơn động xảy ra vụ nổ lớn, sẽ khiến cho người ta tưởng lầm là do súng ống đạn dược bị phát nổ. Trong khi đó Đức Phi lại bị chết vì vụ nổ rồi, súng ống đạn dược đã bị xóa sạch, vì vậy mà Lý Quý Hâm không phải nộp lên nữa. Cho nên, chuyện này đến đây thì kết thúc.

Bên ngoài có người đi vào báo cáo. Đại ý là Đức Phi đã an toàn rời đi, có thể hoàng đế sẽ cho người lục soát sơn động.

Hoàng hậu chỉ cười một tiếng rồi phất phất tay: "Cho dù trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi đi nữa, nhưng không có chứng cớ thì cũng không làm gì được ta. Bên trong sơn động nếu còn có thuốc nổ lưu lại, chờ đến sáng mai bụi bặm tản đi thì dấu vết cũng đã không còn. Được rồi, được rồi! Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tránh đừng để cho người ta phải hoài nghi."

Mấy người kéo nhau trở về An Ninh các. Lý Quý Hâm muốn trở về nhà gỗ nhỏ, nhưng lại bị Trầm Dao Quân kéo tay: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nói cho ta xem trò vui, vậy mà không được xem, có phải cần bồi thường cho A Dao hay không?"

Lý Quý Hâm sớm đã biết Trầm Dao Quân sẽ không bỏ qua, nên nàng vuốt tóc người này một cái rồi vừa cười trả lời: "Được thôi! Vậy ngươi nói đi, muốn bồi thường bằng cái gì?"