Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Sư

Chương 41: Có mắt cũng không nên nhìn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Quý Hâm nhìn vào mặt của hắn. Nàng không nhận ra người này. Hắn không có chút gì giống gã mặc y phục màu đen đã từng cùng nàng giao thủ trong đêm đó, chẳng hạn như dáng người.

Nhưng từ hiện trường án mạng các nàng đã đưa ra được phán đoán, đối phương ít nhất có hai người, thế nên sự xuất hiện của kẻ trước mắt cũng không phải là hiếm lạ.

Trầm Dao Quân chớp chớp mắt nhìn, nàng nhìn cái cổ tay đang bị nắm chặt của mình lúc này. Nàng ghét bỏ mà lườm mắt một cái, trong lòng suy tính một hồi nữa mình nên cho cái kẻ phạm thượng làm loạn này chết nằm hay là chết đứng đây.

Lý Tấn Nhất cũng không giãy giụa, cái miệng chu ra đầy một bộ chó chết vậy, nhìn qua cũng đã thấy có bao nhiêu là dinh dưỡng không đầy đủ đây mà.

Đối phương cho rằng Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đi tìm hiểu một vòng giờ mới tới đây. Vừa nhìn thấy Lý Quý Hâm, hắn liền biết nếu bản thân vẫn kéo theo hai cô bé thì căn bản là không cách nào cùng nàng giao thủ.

Thanh Thư đi vòng từ phía sau vu hồi lại đây, tay cầm kiếm đứng yên một chỗ. Kẻ bắt cóc bị Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư vây quanh, hắn nhận ra sợ là bây giờ có vứt bỏ Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất lại cũng khó lòng trốn thoát được.

Nhưng trên tay mình không phải còn có con tin hay sao? Bộ dạng của hắn nhìn không ra một chút nóng nảy: "Ngươi tiến lên một bước, ta liền gϊếŧ một đứa!"

Công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất đồng thời liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Lý Tấn Nhất phảng phất như đang nói: Quỷ nhát gan công chúa, ngươi mau nhìn đi! Có một kẻ ngu đần đang muốn gϊếŧ chúng ta kìa! Ha ha ha... So với ngươi thì hắn còn ngốc hơn nhiều! Một cái kẻ thiểu năng trí tuệ như vậy thì có cần chúng ta phải yêu mến hắn một chút hay không đây?

Công chúa ngốc bỉu môi: Chắc hẳn là muốn được yêu mến rồi! Dẫu sao trên cái thế giới này kẻ ngốc như ta cũng không nhiều lắm!

Lý Tấn Nhất làm như có điều suy nghĩ: Đây đúng thật là một vấn đề nghiêm trọng nha. Vậy chúng ta làm thế nào để yêu mến hắn đây?

Công chúa ngốc ngẫm nghĩ: Cho hắn một kiểu chết thật đáng yêu.

Lý Quý Hâm nhìn hai đứa nhỏ không ngừng mắt đi mày lại mà chửi thầm: đây là vụ án bắt cóc a, hai đứa có thể nghiêm túc một chút được hay không?

Dĩ nhiên rồi, tên bắt cóc hiện đang phải chuyên tâm dồn lực để đối phó với Lý Quý Hâm, căn bản hắn không còn tâm trí đâu mà đi để ý tới hai đứa trẻ nhàm chán đang ở trong tay mình đây.

Thanh Thư lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của công chúa ngốc cùng Lý Tấn Nhất, nàng đã phải dựa vào sắc mặt của Lý Quý Hâm mới có thể tìm được một chút câu trả lời.

Vào lúc này công chúa ngốc đang rất không vui. Hừ! Hình như Mỹ Nhân Nữ Phó đang nháy mắt cho người ở phía sau lưng mình, mà người phía sau này nhất định là Thanh Thư rồi! Thanh Thư mà lại dám lén lút ở sau lưng bổn công chúa tư tình với Mỹ Nhân Nữ Phó của bổn công chúa. Chờ sau này trở về phải phạt Thanh Thư đi đếm con kiến mới được!

"Nếu ngươi dám động đến bất kỳ một người nào ở trong tay ngươi, chỉ sợ là ngươi sẽ không được chết đơn giản như vậy." Lý Quý Hâm cũng không một chút lo lắng, võ công của Lý Tấn Nhất ra sao trong lòng nàng hiểu rõ. Còn về tiểu ngốc nghếch... Nếu như tiểu ngốc nghếch mà ngốc thật nhất định nàng sẽ lo lắng đến chết, nhưng mà tiểu ngốc nghếch lại chỉ là giả bộ ngốc, vậy thì tình huống sẽ hoàn toàn khác nhau.

"Ta hỏi ngươi, cái tiểu cô nương kia ở nơi nào?" Lý Quý Hâm lạnh lẽo đặt câu hỏi.

Lập tức cái tai của công chúa ngốc dựng thẳng lên. Nhất định là Ngọc Tú muội muội đang ở trong tòa thành này.

"Nàng đã bị đưa đi từ lâu." Tên bắt cóc nhếch lên một bên khóe miệng, con mắt hắn cảnh giác nhìn Lý Quý Hâm chằm chằm: "Các ngươi đã chậm mất một bước rồi."

Lý Quý Hâm tiến lên một bước, kẻ bắt cóc liền lôi hai cô bé lui về phía sau một bước. Lý Quý Hâm cười lạnh, trên mặt tựa hồ có một thanh kiếm sớm đã đâm thấu lòng người: "Nếu các ngươi thật sự có bản lĩnh đem được nàng ra khỏi nơi này, cũng sẽ không cấp tốc chạy tới đây để nghe ngóng tin tức của chúng ta, đã vậy lại còn vội vàng hạ thủ bắt người như vậy. Cả cái tòa thành này cũng chỉ có một lối ra duy nhất, muốn đưa được người đi ra sẽ phải đi qua trạm kiểm soát đặt tại doanh trại Hổ Phách, so với ta ngươi hẳn còn rõ ràng hơn. Nếu như có thể đem người đưa đi được, tội gì các ngươi còn tới chỗ này để trốn?"

"Sao ngươi lại biết chỗ này?" Trên mặt kẻ bắt cóc thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Cái tòa thành này, rõ ràng là rất bí mật, người bình thường không ai biết về sự tồn tại của nó, còn có vì sao nó lại tồn tại.

Mới đầu Lý Quý Hâm cũng không biết, nhưng công chúa ngốc lại đã nói cho nàng biết.

Đây là một vùng đất nằm giữa ranh giới của Đông Châu và Bắc Châu. Vào thời điểm ở hai nước dốc sức mở rộng lãnh thổ, chiến tranh đã khiến cho một nhóm người không thể không dời đến mảnh đất này. Mặc dù hẻo lánh nhưng bởi vì có Hổ Phách sơn làm bình phong che chở mà nơi đây đã trở thành vùng đất tương đối an toàn. Đến khi quốc gia hai bên được thành lập, ngày càng trở nên hoàn thiện, đã có nhóm lớn tội nhân bị bắt trong chiến tranh bị đem đi lưu đày, nơi bọn họ bị đưa đi lưu đày là những vùng đất xa xôi. Trên đường đi lưu đày, thường có người chạy trốn, vì để thoát khỏi sự đuổi bắt mà họ đã trốn đến nơi này, khi đó vẫn chỉ là một tòa thành nhỏ. Hoặc là, còn có một số là tội phạm đương triều, trên đường chạy trốn cũng tiến vào tòa thành này.



Sau đó, hai châu Đông Bắc giao tranh ác liệt. Quân đội hai bên từ hai hướng tiến vào trấn giữ Hổ Phách sơn, tiểu thành này liền bị quân đội hai bên vây kín. Vì để tránh cho tai họa xảy ra, dân cư nơi đây chỉ còn cách ở lại bên trong tự cấp tự túc. Thời gian trôi đi, tòa thành nhỏ dần dần trở nên hoàn thiện, trở thành như bây giờ.

Bởi vì ở sâu trong núi Hổ Phách còn có một số ít thổ dân, hai nước đều không muốn đi đầu làm người xấu, cho nên chấp nhận cuộc sống tường an, xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có bên nào cố tình tiến vào tòa thành nhỏ ẩn sâu trong núi này.

Còn rốt cuộc cái tòa thành nhỏ trong núi này thành ra cái dạng gì, lại không có bên nào đi vào xem xét, có chăng cũng chỉ là tự suy đoán.

"Ta hỏi ngươi lần thứ hai, Trường An công chúa ở nơi nào? Nếu ngươi vẫn không nói..." Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng.

"Ngươi tiến gần thêm một bước nữa, ta sẽ gϊếŧ đứa nhỏ này!" Hắn xách lên đứa nhỏ gầy nhỏ hơn là Lý Tấn Nhất. Trường Ninh công chúa thì hắn không dám lộn xộn, cho nên tiểu cô nương có chỏm tóc ngốc nghếch này đành phải làm người chết thế mà thôi.

Lý Tấn Nhất nhíu mi một cái. Nàng thầm nghĩ, vị đại thúc này thật đúng là thiểu năng trí tuệ!

Thấy hắn nói như vậy, Lý Quý Hâm lại càng không lo lắng. Trên đời này người có thể gϊếŧ được Lý Tấn Nhất không nhiều, một người là phu nhân Hoa Xà, người còn lại là nàng, Lý Quý Hâm. Kẻ bắt cóc nếu có thể dễ dàng gϊếŧ được Lý Tấn Nhất, liền cũng có thể từ dưới mí mắt nàng chạy thoát.

Vì vậy nàng buông thõng hai tay: "Vậy ngươi có thể thử xem."

Giọng điệu quá mức thản nhiên, khiến cho kẻ bắt cóc không khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ, tiểu cô nương đang ở trong tay hắn lại có chiêu gì?

Lý Quý Hâm là thật lòng muốn cho kẻ bắt cóc thử một lần. Đến cùng thì tiểu sư muội ở trên Hoa Xà sơn nhà mình đây có bao nhiêu cân lượng, người khác không thể tùy tiện khinh thường được.

Vào lúc này kẻ bắt cóc vẫn còn không tin. Cây đao trong tay hắn sáng lên, ánh đao lóe lên hướng thẳng về phía Lý Tấn Nhất!

Đây cũng không phải là đòn trí mạng. Hắn sợ rằng vào giờ phút này mà gϊếŧ Lý Tấn Nhất thì sẽ chọc cho Lý Quý Hâm nổi giận, vậy nên hắn chỉ muốn cho đối phương một cái cảnh cáo!

Lý Tấn Nhất chớp mắt một cái, đúng vào cái lúc nàng chuẩn bị ra tay phòng vệ, cây đao kia đột nhiên ngừng ở giữa không trung. Đột nhiên nàng thấy trên mặt kẻ bắt cóc nổi lên gân xanh, cả người bỗng trở nên đờ đẫn, hắn buông tay phải của mình xuống, muốn cho công chúa ngốc một cái tát!

Công chúa ngốc cầm trên tay một cây kim thon dài, nửa cây kim đã đâm vào mu bàn tay của kẻ bắt cóc, còn công chúa ngốc thì ngạc nhiên mở miệng: "Ơ! Tại sao ngươi không kêu lên a? Chẳng lẽ là không thấy đau hay sao?" Miệng nói, tay của nàng lại đem cây kim ấn sâu vào thêm một đoạn.

To gan lớn mật như vậy, thản nhiên đến như vậy, khiến cho Lý Quý Hâm cũng không khỏi sửng sốt. Tiểu ngốc nghếch, đây là kẻ bắt cóc a, trước còn gϊếŧ cả một thôn người ta đó!

Thanh Thư liền nấp sau lưng người ta mà che miệng cười. Đó là vật hoàng hậu cho công chúa mang theo dùng để phòng thân.

Không phải là kẻ bắt cóc không thấy đau, mà là nếu vào lúc này hắn lại dám mở miệng kêu rên, vậy thì cái không khí căng thẳng hắn vừa mới tạo nên kia lập tức sẽ không còn.

Cái mặt nghẹn đau này... Công chúa ngốc ngẩng đầu làm bộ cực kỳ đáng thương mà nhìn hắn, nàng lại cầm cây kim thứ hai ra...

Lý Quý Hâm lau mồ hôi trán một cái, thật đúng là có mắt cũng không nên nhìn a.

Làm sao kẻ bắt cóc lại có thể để cho nàng đem cây kim thứ hai đâm tay mình nữa đây? Hắn như muốn xách Lý Tấn Nhất lên để quăng nàng đi để mà đánh ngã công chúa ngốc vậy!

Nhưng khi hắn vung tay lên thì tiểu cô nương trên tay hắn vẫn không nhúc nhích, mà vững vàng giống hệt như cái bàn đá vậy.

Ngẩng đầu lên, Lý Tấn Nhất há miệng lộ một hàng hàm răng trắng tinh cùng nụ cười xuân quang rực rỡ: "Ta nói cho ngươi biết nha, sư phụ từng nói với ta từ khi ta còn nhỏ, luyện công là dùng để phòng thân mà không phải dùng để gϊếŧ người. Mà ngươi với nhân cách phản loài người này lại đi ngược lại con đường võ học, đã như vậy thì ngươi không nên tồn tại ở trên thế giới này làm gì. Cho dù ngươi có buông cây đao đồ tể xuống cũng không có khả năng thành phật được. Ngươi hãy nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Ta là tiểu cô nương đáng yêu như vậy nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!"

Lời kịch đều đã bị Lý Tấn Nhất đoạt đi mất rồi, trong lòng công chúa ngốc nghẹn đến mức phát hoảng: "Ngươi có thể nói ít đi một câu có được hay không hả? Kiểu chết của hắn ta đã định xong rồi!"



Lý Tấn Nhất nhìn tay nàng một cái: "Dùng kim châm để gϊếŧ hay sao?"

"Làm con nhím cũng rất đáng yêu nha!" Công chúa ngốc phẩy cái đầu một cái: "Đây là Bổn công chúa thưởng cho hắn nha!"

Hai cô nhóc ngươi một lời ta một lời, hoàn toàn làm lơ cái kẻ bắt cóc đang giữ mình trong tay. Lý Quý Hâm cảm thấy mình đã sai rồi, nàng căn bản không cần xuất hiện. Bởi vì nàng còn chưa kịp cùng Thanh Thư xuất thủ thì sợ rằng kẻ bắt cóc đã chết vì trúng nước miếng của hai tiểu cô nương này rồi.

"Tất cả im miệng cho ta!" Kẻ bắt cóc nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn vung chân đá một cước về phía Lý Tấn Nhất!

Lý Tấn Nhất nhẹ nhàng nhảy lên một cái, khi mà kẻ bắt cóc hướng lên không trung làm một cái xoay người ba trăm sáu mươi độ thì cánh tay vẫn đang bị kẻ bắt cóc giữ chặt bỗng dùng sức một chút, sau đó là cảnh một tên đại hán vạm vỡ bị quăng xuống nằm ngã xoài trên mặt đất!

"Ầm!" một tiếng, kẻ bắt cóc bị nàng ném xuống ngã lăn ra trên đất.

Nhân cơ hội này công chúa ngốc nhanh chóng chạy tới bên người Lý Quý Hâm. Vừa nhảy cẫng lên nàng vừa vỗ tay khen ngợi Lý Tấn Nhất: "Tiểu sư muội cố gắng lên! Không nên đem hắn đánh chết, chỉ cần đánh đến tàn phế là được rồi!"

Lý Tấn Nhất nghiêng mặt sang một bên, giơ lên ngón tay cái: "Giao việc này cho ta!"

Lý Quý Hâm chỉ lẳng lặng đứng một bên mà nhìn. Rõ ràng, người này chỉ là một kẻ trợ thủ, nếu hắn chỉ có được chừng đó công lực cùng trí khôn, đừng nói tàn sát cả một thôn, mà chưa tới thôn cũng đã bị vào bụng dã thú hoặc rắn độc trước rồi. Tài nghệ này thì sợ rằng ngay cả quân doanh cũng chưa chắc đã vào được. Nếu vậy thì...

Lý Quý Hâm lập tức nhíu mày một cái: "Tấn Nhất! Dừng tay!"

Quả đấm nhỏ đang lao xuống của Lý Tấn Nhất chợt ngừng ở giữa không trung. Nàng quay đầu lại với vẻ mặt vô tội: "Sư tỷ..."

"Có người đang tìm cách chuyển đi sự chú ý của chúng ta!" Lý Quý Hâm đưa mắt liếc nhìn chung quanh một cái, sau đó đi lên phía trước. Kẻ bắt cóc đã bị Lý Tấn Nhất đánh đến miệng sùi bọt mép, giờ đang ôm lấy thân mình lăn lộn trên mặt đất.

"Ngươi đến cái thành nhỏ này từ bao giờ?" Lý Quý Hâm hỏi: "Bây giờ thì ngươi nên tin tưởng có thể gϊếŧ chết ngươi không còn là lời nói giỡn rồi chứ?"

Kẻ bắt cóc gật đầu một cái: "Ba năm trước đây."

"Kẻ bắt cóc tiểu cô nương kia là từ đâu tới?" Vào lúc này Lý Quý Hâm không còn nói câu "bị các ngươi bắt cóc", nàng đã phát hiện ra thân phận người này khác thường.

Kẻ bắt cóc ngậm chặt miệng không nói lời nào, có lẽ là vẫn đang do dự.

Một người đã sống ở Tiểu thành thị này tới ba năm, làm sao lại có thể là kẻ bắt cóc thực sự được đây?

"Có phải là đã có người hứa với ngươi rằng sẽ mang ngươi ra khỏi cái thành nhỏ này, nhưng với một điều kiện, ngươi phải tới cửa thành đem tiểu cô nương này mang đi hay không?" Lý Quý Hâm chỉ vào công chúa ngốc.

Đến lúc này thì kẻ bắt cóc không khỏi kinh ngạc: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được?"

"Phải ở lại chỗ này lâu đến như vậy, nhất định là ai rồi cũng muốn được trở lại thế giới bên ngoài, nếu như có người đồng ý trả bằng cái thù lao này, thì mười người sẽ đến có tám, chín người lập tức đồng ý. Võ công của ngươi quá kém!" Lý Quý Hâm ngược lại không phải là chê võ công của đối phương kém: "Ngươi hãy nói cho ta biết người kia từ đâu tới, chỉ cần cứu được tiểu cô nương kia ra, ta có thể mang ngươi đi ra ngoài."

"Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?" Kẻ bắt cóc hỏi.

Lý Quý Hâm lạnh lẽo cười lên một tiếng: "Bởi vì cái tiểu cô nương kia, là Trường An công chúa, cháu gái của Thích tướng quân của Hổ Phách doanh. Cứu ra được cháu gái của Thích tướng quân, ngươi đoán xem Thích tướng quân sẽ cho hay không cho ngươi đi?"

Kẻ bắt cóc lập tức dịu mặt xuống: "Người kia, có lẽ là từ trong cung tới."
« Chương TrướcChương Tiếp »