- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đế Sư
- Chương 15: Ta chính là đặc quyền
Đế Sư
Chương 15: Ta chính là đặc quyền
Hoa Xà phái mặc dù nghèo, nhưng là nghèo có cốt khí, nghèo có chí khí.
Còn nhớ năm đó, phu nhân Hoa Xà cũng được coi là nhành hoa số một của giới giang hồ. Là người đẹp, tài cao, gan lớn. Số người theo đuổi nàng xếp hàng từ Đông Châu đến tận Nam Châu, đây chính là mỹ nhân được xếp hàng đầu của bốn châu trong đại lục.
Cho nên, đệ tử được phu nhân Hoa Xà đào tạo ra, làm sao có thể vì một trăm lượng bạc mà phải gập eo đây? Mặc dù, Lý Quý Hâm cũng sớm chỉ vì tiền mà bị gãy eo! Nhưng mục đích ban đầu lại hết sức tốt đẹp: để cho sư phụ cùng tiểu sư muội ở trên Hoa Xà sơn được ăn một miếng cơm no.
Nước mắt của công chúa ngốc rơi lã chã trong khi vẫn đi theo phía sau Lý Quý Hâm. Nỗi bi thương trong lòng nàng đã chảy thành sông: Cái người Mỹ Nhân Nữ phó yêu tài như mạng này vậy mà lại không thèm lấy một trăm lượng bạc! Đó là có bao nhiêu chê nàng a!
Sau khi Lý Quý Hâm đem công chúa ngốc đưa đến An Ninh các, liền trở về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình mà không một chút lo lắng.
Trong An Ninh các, Thanh Thư vẫn đang đợi Trầm Dao Quân.
"Công chúa!"
"Giúp ta đi Dục Tú cung truyền lời." Sau khi trở lại An Ninh các, ngay lập tức, công chúa ngốc lại hóa thân trở lại thành một người cơ trí thông tuệ: "Phụ hoàng đang suy nghĩ về việc để cho Ngọc Tú gả đi Nam Châu. May mắn là hôm nay nữ phó đã ra mặt đưa ra đề nghị gả Trường Tề công chúa để liên hôn. Nhưng Trường Tề công chúa lại là muội muội cùng mẫu thân của Thái tử, nên sợ là phụ hoàng không nỡ gả đi được."
"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Hai hàng lông mày của Thanh Thư cau lại. Nàng nhìn Trầm Dao Quân đang ngồi ở trước bàn cầm ngọn đèn dịch ra xa một chút: "Vậy bên Hoàng hậu nói thế nào?"
"Trước hết không nên hưng động đến mẫu hậu." Trầm Dao Quân suy nghĩ: "Hãy để Đức Phi thông báo cho Thích tướng quân biết tin này, để Thích tướng quân lấy danh nghĩa nhớ cháu gái mà đem Ngọc Tú xuất cung một đoạn thời gian. Binh lực của Thích gia vẫn luôn bố trí ở phương bắc, là lực lượng chủ yếu chống lại Bắc Châu, vậy nên chỉ cần có Thích tướng quân tự mình ra mặt, phụ hoàng sẽ không động đến Ngọc Tú."
"Nhưng đến khi tổ chức đám hỏi, Hoàng thượng vẫn sẽ cho đòi Trường An công chúa trở lại."
Trầm Dao Quân cười lạnh một tiếng: "Người cũng đã bị Thích tướng quân mang đi rồi, có thể kịp thời trở lại được hay không, còn không phải là do Thích tướng quân định đoạt?"
"Được! Ta sẽ đi ngay bây giờ!" Thanh Thư lập tức đứng dậy.
Người đưa tin giữa Đức Phi cùng Thích gia là người của hoàng hậu. Nói trắng ra, đó cũng là do một tay hoàng hậu bố trí.
Trầm Dao Quân nằm ở trên giường một hồi lâu. Vốn hiểu rõ bây giờ là lúc cần thanh tĩnh, nhưng trong đầu của nàng lại đều là hình ảnh Lý Quý Hâm.
Nàng thật không nghĩ ra, làm thế nào mà Lý Quý Hâm lại hiểu một cách rõ ràng ý định của mình như thế. Thậm chí chỉ trong nháy mắt lúc đó, người này cũng đã đoán ra được đại ma vương mà công chúa ngốc muốn nói tới lại là Trường Tề công chúa, người căn bản chưa từng ra mặt. Có lúc nàng đã bắt đầu hoài nghi, cái nữ phó lả lướt sáng long lanh này, có phải chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra được suy nghĩ của mình hay không?
Hết lăn qua lộn lại rồi lại trăn trở, mãi sau công chúa mới chìm vào giấc ngủ. Sang đến khi hôm sau, lại là một ngày ngập tràn ánh nắng tươi sáng.
Lý Quý Hâm đã nói giờ mão phải thức dậy thì phải là giờ mão. Nhưng cái lúc giờ mão đến rồi, Trầm Dao Quân vẫn còn ở trong mộng làm bạn cùng Chu công. Mãi cho tới khi có một người đứng ở trước giường với vẻ mặt hết sức thất vọng rồi mà nàng vẫn theo thói quen cho đó là Thanh Thư.
Không sai, cặp lông mày của cái người đầy thất vọng này đang vặn chặt lại thành một hàng. Nàng thô bạo lột tấm chăn trên người này ra: "Công chúa điện hạ! Nếu vẫn không rời giường, ngay bây giờ ta sẽ để cho ngươi đi đếm con kiến!"
Vừa nghe đến ba từ "đếm con kiến" ngay lập tức công chúa ngốc liền bật dậy nhanh như một con cá bay lên khỏi mặt nước. Lập tức nàng nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó của mình đang trợn mắt đứng đó.
Nàng liền vểnh miệng, đầy mặt không tình nguyện: "Ta không!"
"Hôm nay đi Quốc Văn quán." Lý Quý Hâm vừa dứt khoát thay nàng gấp chăn vừa đem nàng từ trên giường xách lên. Quốc Văn quán là nơi học tập của hoàng tộc dành cho các thế tử cùng công chúa. Lâu nay công chúa ngốc không cần tới nơi này bởi vì nàng là kẻ ngu, nhưng Lý Quý Hâm vẫn là quyết định để cho công chúa ngốc tới nơi này để làm quen với phương thức học tập của Quốc Văn quán.
Trường Ninh công chúa được ở lại trong cung là một đặc quyền, đi cũng được mà không đi cũng được. Tóm lại, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Công chúa ngốc liền bỉu môi hỏi lại: "Tại sao lại phải tới Quốc Văn quán? Phụ hoàng đã nói là ta có thể không cần phải tới đó!"
"Bây giờ ta mới là nữ phó của ngươi! Ta nói đi thì đi!" Lý Quý Hâm đem nàng dựng thẳng lên trên mặt đất: "Không thể bởi vì ngươi ngốc mà có đặc quyền."
"A Dao chính là đặc quyền!" Công chúa ngốc tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ: "A Dao sẽ không đi Quốc Văn quán!"
"Hôm qua ngươi đã đồng ý với ta như thế nào rồi?" Lý Quý Hâm khom người xuống, nhìn ngang công chúa ngốc: "Ta giúp ngươi giữ lại Trường An công chúa, còn ngươi đồng ý ngoan ngoãn nghe theo lời của ta. Nếu như A Dao vẫn không nghe lời, một lát nữa ta sẽ đi nói với Hoàng thượng, hãy để cho Trường An công chúa đi Nam Châu để liên hôn!"
Công chúa ngốc ngay tức khắc trở nên sửng sốt, nước mắt lưng tròng đánh một vòng: "Mỹ Nhân Nữ Phó là người xấu! Mỹ Nhân Nữ Phó chỉ muốn nhận tiền của hoàng huynh, cho nên mới không cần A Dao nữa! Hu hu hu... Mỹ Nhân Nữ Phó muốn đi tới chỗ của hoàng huynh thì đi ngay đi! Để mặc cho một mình A Dao ở trên giường ngủ chết đi cho rồi, cũng còn tốt hơn là bị Mỹ Nhân Nữ Phó vứt bỏ!"
Cứ thế từng lời lời tuôn ra, làm cho Lý Quý Hâm không cách nào chống đỡ nổi. Nói thật giống như nàng mới là người có lỗi với công chúa ngốc vậy, nhìn thế nào cũng giống như mình đã phản bội chứ đâu!
Lại thấy công chúa ngốc chạy trở về trên giường bốn chân hướng lên trời trùm chăn kín đầu. Nàng thở dài một cái, dù sao trước mắt cũng là một kẻ ngu.
"Thôi được!" Lý Quý Hâm xua tay rồi quay người rời đi: "Ta thật hâm mộ khi thấy Thái tử điện hạ biết nghe theo lời Thái phó như vậy. Nếu công chúa đã không nghe lời, chức nữ phó này ta là làm không nổi nữa. Nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại, còn bây giờ ta sẽ đi tới chỗ Thái tử vậy."
Nhưng chân của nàng còn chưa kịp bước đi một bước, công chúa ngốc đã nhanh như chớp "bịch" một cái từ trên giường lăn xuống đất rồi lại lăn thêm một vòng đến trước cửa ôm chặt lấy đôi chân dài của Lý Quý Hâm: "Anh anh anh... Mỹ Nhân Nữ Phó không được đi! Nếu như Mỹ Nhân Nữ Phó mà đi rồi, A Dao biết đi nơi nào tìm được một cái Mỹ Nhân Nữ Phó xinh đẹp hơn ngươi đây!"
Lý Quý Hâm sững sốt mất một lúc. À! Hóa ra bản thân xinh đẹp còn có thể dựa vào mặt ăn cơm, vậy thì tại sao mình lại phải dựa vào tài hoa chứ?
Bị công chúa ngốc ôm lấy bắp đùi, đến nửa bước thôi mà Lý Quý Hâm cũng còn khó đi, muốn nhấc chân lại sợ chân dài của mình lỡ đạp phải công chúa ngốc.
"Vậy ngươi sẽ nghe theo lời ta chứ?"
"Mỹ Nhân Nữ Phó đừng bỏ A Dao ở lại, A Dao liền nghe lời!" Công chúa ngốc ngẩng đầu lên giống như một con chó nhỏ biết nghe lời vậy. Lý Quý Hâm liền ngồi xuống đưa tay sờ cái trán của nàng một cái.
"Có đi Quốc Văn quán hay không?" Mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, hoàn toàn không cho công chúa ngốc có cơ hội cự tuyệt.
Công chúa ngốc ngậm nước mắt, nội tâm là cự tuyệt, nhưng lại cam chịu khuất phục dưới sự uy hϊếp của Lý Quý Hâm: "A Dao... Đi..."
Đến lúc này nàng mới ngoan ngoãn thay cho xong y phục, để cho Thanh Thư giúp nàng ghim búi tóc, sau đó đi tới thư phòng mang theo mấy cuốn sách, rồi lặng yên đứng ở trước mặt Lý Quý Hâm.
Cái vẻ giả vờ ngoan ngoãn để người ta phải hài lòng này, thật dễ khiến cho người ta không muốn tin tưởng nàng là kẻ ngu.
Lý Quý Hâm đưa tay ra, xòe mấy ngón tay, tiếp đó thì ưu nhã mỉm cười: "Đi thôi."
Công chúa ngốc liền nắm lấy tay Mỹ Nhân Nữ Phó rồi đi theo bước chân của nàng, một đường đi thẳng tới Quốc Văn quán.
Đã rất lâu rồi nàng không đi tới chỗ đó. Nguyên nhân khiến nàng không muốn đi là, người ngoài cảm thấy nàng là một kẻ ngu, có nghe cũng không hiểu tên của tiên sinh là gì. Nhưng bọn họ lại không biết trong lòng kẻ ngu đang cười nhạo các vị vẫn đang ngồi ở đây, một chút nội dung dễ hiểu như thế mà còn phải học lâu đến như vậy, chư vị đang ngồi đây, đều là món gà cay.
Cho nên vào thời điểm công chúa ngốc xuất hiện ở trước cửa Quốc Văn quán ấy, những người đang có mặt ở bên trong cũng suýt thì hoảng sợ đến rơi cả cằm. Người người đều nói công chúa ngốc là một nhân vật nguy hiểm, đã dọa chạy đến ba trăm bảy mươi chín cái nữ phó rồi, kết quả lại là, cái nữa phó thứ ba trăm tám mươi này trải qua mấy ngày rồi chẳng những không đi, ngược lại lại còn dắt tay công chúa ngốc, làm cho nàng nghe lời giống như một con chó nhỏ.
Nhất định là sáng nay do mình mở mắt không đúng cách, nên bây giờ mới nhìn thấy cái hình ảnh trông đến là quỷ dị nhưng lại cũng vô cùng hòa hợp như vậy đây!
"Ngài nhất định là nữ phó của Trường Ninh công chúa?" Lão quán trường của Quốc Văn quán vừa nhìn thấy Lý Quý Hâm liền tỏ ra tương đối tôn trọng, người nào có thể thuần phục được kẻ ngu, người đó đều đáng giá được tôn trọng: "Trường Ninh công chúa vẫn luôn có thư đồng đi cùng, nhưng vì Hoàng thượng đã có lời vàng, cho phép Trường Ninh công chúa có thể không cần phải tới Quốc Văn quán. Vậy thì hôm nay công chúa tới đây là..." Hắn liếc nhìn một chút Trường Ninh công chúa vẫn luôn ở sau lưng Lý Quý Hâm. Rõ ràng là một kẻ ngu mà! Luôn núp ở sau người Lý Quý Hâm đầy cái vẻ khϊếp nhược, trong khi ánh mắt của người này lại ngắm nhìn bốn phía, cái tia sáng lấp lóe kia giống như một tiểu ác ma đang cố che giấu bản thân mình!
Không phải nàng chưa từng tới Quốc Văn quán, mà người này đã từng tới đây nháo liền mấy ngày trời, thiếu chút nữa thì làm sụp đổ cả nhà nghỉ mát. Vậy mà lúc này lại tới...
Lý Quý Hâm đứng bên này tao nhã, lễ phép cùng quán trường lên tiếng chào: "Ta muốn cho Trường Ninh công chúa tới chỗ này cùng các vị hoàng tử, công chúa đi học chung. Ta bảo đảm nàng sẽ không quấy rối, mong rằng quán trường chấp nhận."
Lão quán trường nào có cái quyền ngăn cản công chúa tới đây để học. Những nếp nhăn trên mặt hắn vặn xoắn đến thiếu chút nữa thì có thể biến thành một con sông: "Đây là... Đây là..."
"Nếu như quán trường cảm thấy làm khó ngài, vậy thì ta đành phải đi xin ý chỉ của hoàng hậu." Lý Quý Hâm nở nụ cười trông rất ôn hòa, nhưng lại không hiểu tại sao, nụ cười ấy lại làm cho quán trường cảm thấy người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường. "Trường Ninh công chúa có lòng phấn đấu là chuyện tốt, nếu như quán trường lại ngăn trở, chỉ sợ là sẽ đắc tội với Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu thương yêu Trường Ninh công chúa ra sao mọi người đều đã biết, Lý Quý Hâm đã đưa cái danh của hoàng hậu ra rồi, quán trường đâu còn dám ngăn trở: "Kim Thiên Thượng là "Lễ", vậy nên nữ phó hãy mang công chúa tới Tri Lễ viện trước đãi." Lão quán trường thở dài một tiếng, hắn thật đau lòng cho cái nóc nhà vừa mới được sửa chữa còn chưa tới một năm.
Lý Quý Hâm vừa gật đầu một cái, liền cảm giác được công chúa ngốc nãy giờ vẫn đứng sau lưng kéo vạt áo của mình một cái: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao biết đi như thế nào để tới Tri Lễ viện."
Kẻ ngu tuy có ngốc, nhưng việc xác định phương hướng ngược lại là không tệ.
Lý Quý Hâm liền nói trêu: "Nếu như ngươi có thể đem thi thư lễ dịch mà nhớ được giống như bốn hướng Đông Nam Tây Bắc thì cũng đâu có ai dám nói ngươi là người ngu được đây."
Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn trời rồi mới trả lời với vẻ mặt đầy vô tội: "Năm ngoái A Dao cùng Trường Tề công chúa ở chỗ này đánh nhau một trận, phá hủy phòng nghỉ mát của Tri Lễ viện. Cho nên ta sẽ biết đi như thế nào để tới đó."
Bước chân của Lý Quý Hâm đình lại một khắc! Trời ơi! Phòng nghỉ mát của Quốc Văn quán chắc chắn hết sức xa hoa, một lần sửa hẳn mất không ít tiền, không biết là dùng tiền của quốc khố hay là tiền do hoàng đế để dành?
Ước chi có được một phần nhỏ kia thôi. Không đúng! Sự chú ý của mình sai chỗ rồi!
"Tại sao lại cùng Trường Tề công chúa đánh nhau?" Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc nhìn chằm chằm ngón tay của mình, nàng hạ thấp gióng xuống ủ rũ trả lời: "Trường Tề bắt nạt Ngọc Tú muội muội, ở trước mặt mọi người đánh nàng một cái tát. Ngọc Tú muội muội chỉ có một mình ta mới có thể bắt nạt, làm sao lại cho phép Trường Tề được bắt nạt chứ. Cho nên ta mới đánh Trường Tề một cái tát, Trường Tề nổi giận, nên mới cùng ta đánh nhau."
"Tại sao ngươi lại che chở Trường An công chúa?" Ở trong mắt của Lý Quý Hâm, Trầm Dao Quân bị té ngã nên mới biến thành kẻ ngu đều là do Trầm Ngọc Tú gây họa, theo lý thuyết, Trầm Dao Quân hẳn phải mong Trầm Ngọc Tú chết đi mới đúng. Ấy thế nhưng công chúa ngốc không chỉ có không để cho Trầm Ngọc Tú đi Nam Châu, thậm chí còn không cho phép để cho người khác khi dễ nàng. Đây hoàn toàn là dáng vẻ không nên có giữa cừu nhân với nhau.
Nhưng rồi nàng thấy công chúa ngốc ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Nếu là bộ y phục ta không thích đi nữa thì cũng chỉ có bản thân ta mới có quyền xé rách vứt bỏ! Ai dám giành giật với ta, ta sẽ cùng người đó sống chết!"
"Trường An công chúa không phải y phục của ngươi."
"Không đâu! NgọcTú muội muội chính là của ta! Chỉ có ta mới có thể bắt nạt!" Công chúa ngốcgiơ lên nắm đấm: "Mỹ Nhân Nữ Phó cũng là của ta, sở... Cho nên Mỹ Nhân NữPhó chỉ có thể ôm một mình A Dao!"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đế Sư
- Chương 15: Ta chính là đặc quyền