Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Quốc Tổng Tài - Sủng Phiên Thiên

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù cô đã không còn tình cảm với anh ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiêu Cẩn lại khiến cô nhớ đến bản thân ngu ngốc trước đây như thế nào!

Mở cửa bước vào,bà Lưu lập tức tiến tới chào đón: "Thiếu phu nhân, cô về rồi."

Diệp Thiên Hạ mỉm cười yếu ớt: "Ừm,bà Lưu , tối nay không cần chuẩn bị cơm cho tôi."

"Thiếu phu nhân định ra ngoài sao?"

"Không, tôi không ra ngoài, chỉ là không thấy đói." Cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.

"Nhưng mà..."

“À, còn nữa—” Cô xoay người lại, nhìn bà Lưu và nói: “Sau này đừng gọi tôi là "thiếu phu nhân" nữa, nghe rất xa cách.” Ba từ "thiếu phu nhân" này khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Nhìn theo bóng Diệp Thiên Hạ khuất sau cánh cửa,bà Lưu đứng đó, sững sờ và bối rối: “Không gọi là "thiếu phu nhân" thì gọi là gì?”

“Gọi gì cơ?”

Giọng nói trầm ấm và lạnh lùng bất ngờ vang lên khiến Lưu tẩu giật mình quay phắt lại

“Thiếu gia, cậu về rồi.”

Đông Phương Tước đứng ở cửa ra vào, đôi mày khẽ cau lại, nhìn bà Lưu đang cúi đầu rồi hỏi tiếp: “Vừa nãy bà nói gì?”

Bà Lưu ngập ngừng, cuối cùng cũng đành cắn răng trả lời nhỏ: “Thiếu phu nhân nói từ giờ không muốn được gọi là "thiếu phu nhân" nữa.”

Đông Phương Tước nghe vậy liền nhướng mày, rồi bình thản đáp: “Vậy thì gọi cô ấy là "thiếu nãi nãi".”

Bà Lưu ...

Trong lúc dùng bữa tối, đã đợi rất lâu nhưng không thấy Diệp Thiên Hạ từ phòng bước ra.

Bà Lưu bưng lên món cuối cùng, thấy Đông Phương Tước không có ý định động đũa liền lên tiếng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân lúc nãy có nói cô ấy không ăn tối.”

Đông Phương Tước nhíu mày, sau đó đứng dậy đi về phía phòng cô.

Diệp Thiên Hạ vừa đắp mặt nạ, vừa cầm một cuốn tạp chí nằm trên ghế sofa, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra với một tiếng “cạch”.

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Đông Phương Tước cũng bất ngờ dừng lại ở cửa

Mái tóc dài của cô được buộc ra sau, lả lướt như tơ lụa trên ghế sofa, toát lên vẻ đẹp quyến rũ.

Đôi chân trần mềm mại của cô khẽ đung đưa, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, khiến người khác không khỏi tưởng tượng.

Điều thu hút nhất chính là ánh xuân nơi ngực cô khẽ lộ ra khi cô nghiêng mình, nửa kín nửa hở, như bông hoa đang chớm nở.

Vẻ đẹp của cô, chết tiệt, thật cám dỗ!

Đông Phương Tước cảm thấy cổ họng mình hơi khô, anh liền dời mắt đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Ra ăn cơm.”

Diệp Thiên Hạ ngồi dậy, đôi môi mềm mại khẽ hé mở: “Tôi không đói, anh ăn đi.”

Vì đang đắp mặt nạ nên cô không thể mở miệng quá rộng, lời nói có phần không rõ ràng.

Đông Phương Tước: “Có cần tôi bưng đến tận nơi cho cô không?”

“Đừng, tôi thật sự không muốn ăn.”

“Vậy có cần tôi bế cô ra không?”

Diệp Thiên Hạ lập tức bật dậy, đưa tay lên, gỡ mặt nạ xuống, cười: “Tôi tự ra được.”

Đông Phương Tước hài lòng mỉm cười, quay người rời đi.

Diệp Thiên Hạ ấm ức đi theo sau anh, lẩm bẩm nhỏ: “Thật phí cái mặt nạ của tôi, rất đắt đấy.”

“Ngày mai mua thêm cho cô.”

Diệp Thiên Hạ: Anh cũng nghe được sao?

Bà Lưu nhìn thấy Diệp Thiên Hạ đi theo sau Đông Phương Tước, trong lòng thật sự rất kinh ngạc.

Vị thiếu phu nhân đột ngột này quả thật không bình thường chút nào, còn khiến thiếu gia phải đích thân gọi cô ra ăn cơm.

Thật là không thể tin nổi!

Nếu quản gia Lưu biết rằng trước khi bà đến, Đông Phương Tước còn tự mình vào bếp nấu bữa sáng cho Diệp Thiên Hạ, không biết liệu bà có ngất xỉu ngay tại chỗ hay không.

Diệp Thiên Hạ mỉm cười nhìn quản gia Lưu đang ngỡ ngàng không thốt nên lời, sau đó cô ngồi xuống đối diện Đông Phương Tước.

Cô cảm thấy thật lúng túng, rõ ràng đã nói không ăn rồi mà.

“Thiếu phu nhân, để tôi lấy bát đũa cho cô.”

Cái gì cơ?

Diệp Thiên Hạ giật mình, suýt chút nữa thì ngã lăn từ ghế xuống đất!

Bà Lưu lại gọi cô là "Thiếu phu nhân"?

Đối diện, Đông Phương Tước thấy vẻ mặt đặc sắc của Diệp Thiên Hạ, trong đôi mắt lạnh lùng bỗng hiện lên chút ý cười, tựa như ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi ngọn núi băng bạc, đẹp mê hồn.

Diệp Thiên Hạ thật sự u sầu!

Bà Lưu có phải đã hiểu nhầm ý cô rồi không?

“Bà Lưu…”

“Thiếu phu nhân.”

“Không phải đâu bà Lưu, hôm nay tôi bảo bà đừng gọi tôi là ‘Thiếu phu nhân’ là ý muốn bà sau này cứ gọi tôi bằng tên thôi, chứ không phải đổi thành ‘Thiếu phu nhân’ đâu!” Cô thở dài bất lực.
« Chương TrướcChương Tiếp »