Chương 25

Diệp Thiên Hạ suýt nữa thì quỳ xuống trước bố mình, mặc dù ông đoán không hoàn toàn đúng, nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận.

"Không có đâu! Sao bố cứ nghĩ về chuyện đó thế." Cô đầy vẻ uất ức.

Diệp phụ có chút ngượng ngùng: "Bố chỉ lo lắng cho con thôi."

"Bố, con chỉ không muốn về nhà gây tranh cãi với họ, bố yên tâm, con không sao đâu."

Nghe đến đây, Diệp phụ lại rơi vào im lặng. Ông biết Diệp Thiên Hạ không hợp với mẹ con Dương Mạn Cầm, mà nói ra, chuyện này là lỗi của ông đối với cô và mẹ cô.

"Được rồi, con ở ngoài nhớ cẩn thận."

"Vâng, con biết mà."

"Có dịp nào đó, con dẫn bạn trai hiện tại về ra mắt bố nhé."

Diệp Thiên Hạ không biết nói gì, sao bố cô cứ một mực cho rằng người đàn ông hôm đó là bạn trai cô vậy?

Cô thậm chí còn không biết người đàn ông đó là ai!

Biết tìm ai để dẫn về cho bố xem bây giờ?

"Nghe chưa?" Diệp phụ không vui.

"Vâng, được rồi bố, khi nào thời điểm chín muồi, mối quan hệ ổn định, con sẽ đưa anh ấy về gặp bố."

Nghe vậy, Diệp phụ mới chịu thôi.

Diệp Thiên Hạ cúp máy, cảm giác muốn khóc mà không khóc được. Cô đã làm gì sai chứ!!

Vừa đến bãi đỗ xe, cô ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy người mà cô ghét nhất.

Cô cúi đầu lục lọi trong túi tìm chìa khóa xe, giả vờ như không thấy gì.

"Thiên Hạ, em có thể nghe anh giải thích được không?" Tiêu Cẩn tiến lên, nắm lấy tay cô đang cầm chìa khóa.

Cô dùng sức giật ra, ánh mắt lạnh lùng: "Anh không cần nói gì cả, em cũng không muốn nghe. Giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào."

"Thiên Hạ! Em nghe anh nói đã!" Tiêu Cẩn bước tới, chắn trước cửa xe cô.

Diệp Thiên Hạ giận dữ: "Tiêu Cẩn, giữa chúng ta không có gì để nói."

Anh ta thật kinh tởm, vừa ngủ với Diệp Vân Lộ xong đã đến tìm cô.

Tiêu Cẩn với vẻ mặt đau khổ: "Thiên Hạ, hôm đó... hôm đó anh cũng không biết chuyện gì xảy ra... Chỉ là... Em tha thứ cho anh lần này có được không? Anh thề! Từ giờ anh chỉ yêu mình em, em quay lại với anh được không?"

Hôm đó, trời đột nhiên đổ mưa lớn, Diệp Vân Lộ đã mang ô đến cho anh, nhưng không bao lâu sau, anh lại bất ngờ ngất xỉu, không biết gì cả. Khi tỉnh lại, anh đã thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cạnh Diệp Vân Lộ trên giường khách sạn.

Anh tưởng Diệp Vân Lộ đã làm gì đó với mình, nhưng Diệp Vân Lộ lại khóc lóc nói rằng anh đã nhầm cô ta với Diệp Thiên Hạ.

Mặc dù anh lăng nhăng, nhưng người anh yêu thật lòng chỉ có Diệp Thiên Hạ. Dù cô cũng đã từng phản bội anh, nhưng anh không để tâm, vẫn muốn quay lại với cô.

"Lời đã nói rất rõ ràng rồi, sau này đừng đến tìm tôi nữa." Diệp Thiên Hạ nói xong, đẩy mạnh anh ta ra, mở cửa xe và bước vào.

Tiêu Cẩn lại một lần nữa từ phía sau nắm lấy cánh tay cô: "Thiên Hạ, chẳng lẽ em thật sự muốn anh chết thì mới chịu tha thứ cho anh sao?"

Diệp Thiên Hạ quay đầu lại, nhìn anh ta cười lạnh: "Đúng vậy." Cô thật muốn xem, anh ta có gan làm chuyện đó không.

Nghe xong lời cô nói, Tiêu Cẩn đột nhiên nổi giận, mặt anh ta biến đổi nhanh chóng như lật sách!

"Diệp Thiên Hạ! Tại sao em phải tuyệt tình như vậy? Em ở ngoài tìm người đàn ông khác anh cũng không để ý, tại sao em cứ phải bám vào chuyện của anh mà không buông tha!!"

Diệp Thiên Hạ cười khẩy, hất tay anh ta ra, giọng đầy mỉa mai: "Chuyện của anh, tôi không quan tâm. Tiêu Cẩn, hôm nay tôi chỉ nói một lần: Tôi, Diệp Thiên Hạ, không còn yêu anh nữa! Sau này, đừng làm phiền tôi nữa!"

Không thèm nhìn biểu cảm không thể tin nổi trên mặt Tiêu Cẩn, cô đóng cửa xe lại, khởi động động cơ và lái xe đi.

Đêm xuống, khu Bạch Bảo Loan hiện lên thật đẹp, những tòa cao ốc đều được bao phủ trong ánh sáng xanh, vừa yên tĩnh vừa lạnh lùng.

Diệp Thiên Hạ tìm chỗ đậu xe ở tòa nhà số 9, sau đó đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.

Vì sau giờ làm việc đã gặp phải Tiêu Cẩn, khiến tâm trạng cô trở nên vô cùng phiền muộn.