Thu Đồng lão sư còn tương đối tỉnh táo, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, “Các trò hiện tại ở nơi nào? Có an toàn hay không?”
An Kỳ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng lắc đầu, “Không biết, thời điểm cao cấp tẩu thú tập kích phi thuyền, lão sư che chở ta từ lỗ hổng tổn hại trên phi thuyền bò ra ngoài đào tẩu, ta chỉ nhớ lúc đó đang ở phía tây, vị trí cụ thể cũng không rõ lắm.”
Thu Đồng lão sư động viên cậu, ngữ khí gấp gáp, “Hảo, chúng ta lập tức đi tìm mọi người, trước mở ra quang não định vị, trò tìm chỗ an toàn trốn đi, chúng ta lập tức đến.”
Đóng lại quang não trên tay, Dorin lão sư cảm thấy nhẹ nhõm vì thu được tín hiệu định vị quang não của An Kỳ.
“Bên này.” Dorin lão sư chỉ về một phía, bắt đầu chạy đi.
Sa Nặc Nhân trên người còn có vết thương, nhưng vì không có thời gian, cũng không thể không cùng chạy theo.
Bọn họ chạy đến vị trí phi thuyền cũng tốn chút thời gian, nhưng An Kỳ cũng cách đó không xa, cậu nói ở phía tây, phía trước phỏng chừng trên đường theo phương bắc chếch đi, đại khái là hướng bọn họ hội hợp, này vừa vặn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chờ thời điểm bọn hắn chạy tới, chỉ phát hiện có vết máu dưới một thân cây.
Mấy người tâm đều run lên, cho là bọn họ đã chết.
Dorin lão sư tay run rẩy, vội vàng liên hệ An Kỳ, lần này là truyền tin, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
“Chúng ta đã đến, trò ở đâu?” Trong nháy mắt kết nối được, Dorin lão sư lên tiếng.
Bên trong bụi rậm thấp bé chui ra một người, chỉ thấy An Kỳ máu me loang lổ đi ra, nhìn thấy bọn học liền nói, “Thịnh lão sư bị gãy chân, không đi được.”
Bốn người ba chân bốn cẳng đem Thịnh lão sư trong bụi rậm lôi ra ngoài, chân trái của hắn từ đầu gối trở xuống đều thành thịt nát, nhìn như bị vật nặng nghiền ép lên, căn bản không còn là gãy chân. Thịnh lão sư chính mình là dược sư, vì đề phòng mất máu quá nhiều, vết thương đã được đơn giản xử lý qua, hắn vẫn luôn dùng dược tề chống đỡ lượng huyết(1) của chính mình, cuối cùng cũng đợi được bọn họ tới rồi.
1: máu (nguyên bản là HP)
Vừa nhìn thấy bọn họ, Thịnh lão sư chống đỡ đau nhức, gian nan mở miệng nói, “Dorin, hiện tại chỉ còn một bộ cơ giáp của ngươi, che chở bọn họ trước tiên đi tìm nơi an toàn ẩn núp, chờ cứu viện, ta đã…… Phát ra tín hiệu cầu cứu.”
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, nếu quả thật có nhiều dị thú nguy hiểm như vậy, mùi máu tanh nơi này nhất định sẽ đem chúng nó gọi đến. Dorin lão sư không nói hai lời, lập tức vác Thịnh lão sư liền xoay người bước đi. Thu Đồng lão sư đỡ An Kỳ, đoàn người nhanh chóng rời đi nơi này.
Bọn họ vừa đi vừa tìm kiếm chỗ trốn, dựa theo An Kỳ miêu tả, cao cấp tẩu thú hình thể cao lớn, sơn động nhỏ hơn một chút còn chưa đủ chống đỡ dị thú va chạm, bị đạp lún, bọn họ nhất định sẽ bị chôn sống, một đường đi tới, ngoại trừ cây cối cùng núi nhỏ, ngoài ý muốn không tìm được địa phương tránh né.
“Khặc!”
Trên bầu trời truyền đến một tiếng phi thú cao vυ"t, một cái bóng đen lớn hướng mặt đất bổ xuống.
“Oành!”
Núi đất rung chuyển, bụi mù đá vụn bay tứ tung, mấy người đều bị chấn tới mức nằm trên mặt đất, chờ bụi mù tản ra, mới nhìn rõ đáp xuống là một đài cơ giáp màu xám, nếu không phải bọn họ quen thuộc với hình dạng của cơ giáp, căn bản không thể nhận ra, bị vo thành một đống sắt vụn, ngay cả hình dáng nguyên bản cũng nhìn không ra, chớ nói chi là tính mạng của chiến sĩ bên trong.
Thời điểm bọn họ còn đang ngây người, lại thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thú rống, tiếng vang hùng hậu, chấn động đến mức lỗ tai ong ong, kèm theo tiếng thú gào là tiếng pháo, hiển nhiên nơi đó đã thành chiến trường. Bọn họ nằm trên mặt đất, nhìn trên không trung một cái bóng đen hình thể to lớn bay qua, cái kia phi thú có cánh dài đến mười mấy mét, đang hướng về một phía bay qua, mà bên kia chính là nơi chiến đấu diễn ra.
Mấy người đều hoảng sợ rồi, loại này cùng Tu La chiến trường căn bản là giống nhau, cư nhiên bọn họ không ngờ tới Quang Vĩnh Dạ luôn luôn an toàn lại xảy ra chuyện này, lần này nếu như có thể sống sót thoát ra ngoài, ngày sau bọn họ nhất định sẽ không đặt chân đến nơi này. Tâm tư mấy người trong phút chốc loạn chuyển, các loại ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cơ bản chí có Sa Nặc Nhân, lẳng lặng nằm trên mặt đất, ánh mắt hướng thẳng phía trước, tại thời khắc nguy hiểm, nội tâm đặc biệt yên tĩnh, hắn không có nhiều ý nghĩ cùng lo lắng như vậy, khát vọng duy nhất của hắn lúc này chính là, tiếp tục sống.
Đó là đều là cao cấp dị thú, hình thể to lớn, nếu dùng cơ giáp chiến đấu, là mục tiêu lớn, người bình thường nhất định sẽ dùng cơ giáp để dời đi chú ý của dị thú, cho chính mình cơ hội chạy thoát.
Sự thực đúng như hắn nghĩ, phía trước cách đó không xa, mấy đạo bóng đen “hắc hắc” xông tới, nhìn thấy Sa Nặc Nhân bọn họ, rõ ràng có chút sửng sốt.
Sa Nặc Nhân nhìn một chút, chỉ có bốn người, đài cơ giáp tổn hại lúc nãy phỏng chừng chính là của bọn họ. Nhưng dù là họ, trên người cũng là vết máu loang lổ, không có một điểm thong dong, trải qua một hồi cá chiến cùng cao cấp dị thú, còn có thể bảo trì trạng thái như vậy, đã là rất cường hãn rồi.
Chỉ ngây người trong nháy mắt, Thu Đồng lão sư cơ hồ là lập tức phản ứng lại, “Phi thuyền của chúng ta đã bị hủy, các ngươi có phi thuyền rời đi sao? Đưa chúng ta theo được không, chúng ta có tới hai dược tề sư.”
Thu Đồng lão sư rất biết xem xét thời thế, trước mắt cho dù là cơ giáp chế tạo sư, cũng không quan trọng bằng dược tề, vào giờ phút này, dược sư chính là phao cứu mạng, đối phương bốn người tuy rằng nhìn qua vẫn còn khỏe mạnh, nhưng dược tề sư vừa nhìn liền biết, bọn họ hẳn là cũng đã bị thương, trên đường chạy trốn khẳng đình cần đến dược tề sư trị liệu.
Lãnh khốc nam nhân cơ hồ không chút suy nghĩ, liền nói, “Có thể đuổi kịp liền đi theo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, bọn họ cũng đã chạy ngoài mười mấy mét. Bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.