Ba ngày sau đó, Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường mang theo đại đội bộ binh gần ngàn người xuôi nam phủ Phúc Châu, Tiền Bất Ly tức thì mang theo Đỗ Binh, Vương Thụy cùng Nhiệm Soái lưu thủ Lư Lăng. Tuy Cơ Thắng Tình rất không muốn, nhưng tình thế không cho phép, nàng vẫn không thể không ly khai Tiền Bất Ly.
Dựa theo tư tưởng chiến lược của Tiền Bất Ly, huyện Lư Lăng chính là trọng điểm chiến lược quan trọng nhất. Nếu quả thật xảy ra chiến sự, hắn sẽ sử dụng quân đội Thổ tộc, được tuyển theo dự tính, không ngừng quấy rối đánh lén đối thủ của mình ở bên trong Nam Lĩnh, đây là phòng tuyến thứ nhất; đợi đến lúc quân địch vượt qua sạn đạo, như vậy bình nguyên Lư Lăng, một địa phương nằm gần Nam Lĩnh, không lớn cũng không nhỏ, sẽ trở thành địa điểm quyết chiến , chỉ cần quân đội Thổ tộc thành công quấy rối đả kích quân địch, Tiền Bất Ly tin tưởng có thể đánh bại đối thủ trong quyết chiến; nếu như quấy rối c không thành công hoặc là quân địch thế lớn, như vậy trên bình nguyên chỉ có thể triển khai một trận đánh tiêu hao thực lực đối thủ, sau đó Tiền Bất Ly sẽ dẫn quân đội triệt thoái về phía sau vào trong vùng đồi núi trùng điệp, triển khai chiến tranh du kích, trong lúc vận động tìm cơ hội tiêu diệt sinh lực quân địch.
Từ kinh nghiệm của lãnh tụ vĩ đại, Tiền Bất Ly đã lĩnh ngộ ra một chút tinh túy của du kích Tiền Bất Ly có niềm tin rằng chỉ cần thực lực hai bên không chênh lệch quá xa, hắn không e ngại bất kể đối thủ nào!
Cũng chính bởi vì điểm ấy, từ lúc vừa mới bắt đầu, Tiền Bất Ly coi như đã vứt bỏ huyện thành Lư Lăng. Trong chiến tranh du kích, yếu tố đầu tiên là không thể tử thủ, linh hoạt cơ động, cho nên Tiền Bất Ly sớm đã sớm vét sạch tiền tài lưu giữ trong kho quan huyện Lư Lăng, giao cho Giả Thiên Tường đưa đến phủ Phúc Châu, chỉ để lại lương thảo, về phần thuế má cần phải nộp lên nội các. . . . Đi gặp quỷ đi! Chờ đến thời điểm cuối năm, huyện Lư Lăng đã sớm trở nên một địa phương chiến hỏa bay tán loạn rồi!
Sau khi tiễn biệt Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường, Tiền Bất Ly trở lại quân doanh, lúc này hắn lập tức hạ lệnh bắt đầu chương trình huấn luyện ma quỷ hắn bày ra đã lâu, bất kể là kỵ binh hay là bộ binh, đều phải tham gia huấn luyện! Trong đó điều khiến cho các binh sĩ kêu khổ thấu trời, chính là cái gọi mang nặng chạy việt dã. Đám binh sĩ trên thế giới này không thể giải thích vì sao bọn hắn phải lưng cõng tảng đá giống như kẻ đần, chạy tới chạy lui khắp nơi, thế nhưng uy vọng của Tiền Bất Ly đã xâm nhập lòng người, toàn quân cao thấp không ai dám cãi lời, hoài nghi mệnh lệnh của Tiền Bất Ly.
Mạnh Thiết Đầu, Mạnh Cát, Nguyễn Hổ Oa cũng bị Tiền Bất Ly phái đi ra ngoài, đi tới các thôn trang phụ cận, tuyển nhận những người trẻ tuổi Thổ tộc bất mãn đối với hiện thực và thân thể khoẻ mạnh, tuy Tiền Bất Ly đã lựa chọn phải đi theo con đường tinh binh, nhưng chỉ có ba nghìn người thì vẫn còn kém rất xa mục tiêu của hắn.
Mà dưới sự sắp đặt của một người nào đó có ý đồ, một lời đồn đang lưu truyền tại Phúc Châu: vương tử Cơ Thắng Liệt không phải con ruột của quốc vương Cơ Nhược Phát, mà là con riêng do vương hậu tư thông cùng thượng tướng đế quốc Úy Trì Phong Vân sinh ra, hắn vốn tên là gọi Úy Trì Thắng Liệt. . . . mấy người Vương hậu cấu kết cùng với nhau, âm mưu hạ độc chết Cơ Nhược Phát, đánh cắp giang sơn Cơ Chu quốc!
Lời nói dối dạng nào là khó vạch trần nhất? Đó chính là trộn lẫn lời nói thật cùng lời nói dối với nhau, lời đồn chính là thuộc dạng đó! Cho dù hiện tại không có người tin tưởng, thế nhưng một khi tin tức Cơ Nhược Phát đã chết truyền ra ngoài, vậy không lo không có người không tin!
Sau khi các binh sĩ nghe thấy lời đồn này, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu. Các tướng quân cấp thấp vội vàng đem lời đồn bẩm báo lên, thế nhưng sau khi Tiền Bất Ly nghe qua bẩm báo, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, không đưa ra bất kỳ biện pháp xử trí nào. Bỏ qua thì cứ bỏ qua, chuyện này không giải quyết được gì.
Thế nhưng phản ứng của mỗi quý tộc lớn nhỏ ở huyện Lư Lăng lại tương đối kịch liệt, bọn hắn thậm chí liên hợp phái ra đại biểu, gây áp lực cho Chu Quần Ích, yêu cầu Chu Quần Ích nhanh chóng tra ra người bịa địa bốn phía, bóp chết lời đồn vu oan vương thất, bằng không bọn hắn sẽ báo cáo nội các.
Chu Quần Ích không dám độc đoán, gã đi tìm Tiền Bất Ly, muốn Tiền Bất Ly hạ mệnh lệnh truy tra nơi phát ra lời đồn, kết quả lại bị Tiền Bất Ly chửi mắng một trận đuổi đi. Sau khi Chu Quần Ích xám xịt trở lại huyện thành Lư Lăng, ngộ ra điều gì đó trong lòng, cũng quyết định một chữ 'bỏ', lấy cớ mình không phải huyện chủ, yêu cầu những quý tộc kia đi tìm Tiền Bất Ly thương nghị.
Huyện Lư Lăng có tổng cộng mười bảy thế gia quý tộc, đương nhiên nhưng quý tộc được phân đất phong hầu đến loại địa phương xa xôi như này đều là quý tộc không đến mức không thể nhỏ hơn, trong đó có năm nam tước, còn lại đều là tước sĩ. Ngoại trừ sáu quý tộc thầm nghĩ muốn an ổn vượt qua cuộc sống, tổng cộng có mười một người quý tộc liên hợp lại tìm tới quân doanh của Tiền Bất Ly.
Chuẩn xác mà nói, đây là một hồi giằng co giữa dê cùng Sói, người có trí lực thì không cách nào sắp đặt dựa theo nhân số. Trước tiên Tiền Bất Ly cố ý để cho mười một quý tộc chờ cả buổi bên ngoài quân doanh, chờ bọn hắn không còn bình tĩnh chờ đợi, mới phái người mời bọn hắn vào trong soái trướng.
Đối mặt với lời lẽ khẳng khái của các quý tộc, Tiền Bất Ly cũng đầy lòng căm phẫn giống như đối phương, mặc dù có một nam tước bởi vì chờ đợi quá lâu, có thái độ rất không hài lòng đối với biểu hiện của Tiền Bất Ly, nhưng cuối cùng Tiền Bất Ly vẫn rất hào phóng, không so đo với đối phương.
Trong soái trướng, Tiền Bất Ly quyết định ngay tại chỗ, lời đồn vu oan vương thất như này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, hắn muốn phái quân đội đi bắt tất cả phần tử khả nghi! Đồng thời Tiền Bất Ly yêu cầu các quý tộc cũng bắt tay hợp tác cùng hắn, chẳng những cần phải phái ra gia đinh hiệp trợ lùng bắt, còn phải phái tai mắt đi khắp nơi, để phòng ngừa cuộc truy bắt quy mô rất có khả năng phát sinh dân biến.
Các quý tộc mừng rỡ trong lòng, vội vàng đã đáp ứng yêu cầu của Tiền Bất Ly. Đây chính là một cơ hội tốt! Trong ngày thường bọn hắn dù tham lam vẫn không có khả năng duỗi tay ra ngoài đất phong của bản thân. Bên trong đất phong, đánh người cũng được, gϊếŧ người cũng được, cưỡng đoạt cũng thế, chỉ cần bọn hắn có thể tìm ra một lý do, báo cáo cho quan phủ, quan phủ chủ quản không có tư cách truy cứu trách nhiệm của quý tộc; nhưng nếu như bọn hắn bắt người đánh người bên ngoài đất phong, vậy đã vi phạm luật pháp Cơ Chu quốc, sự tình động tĩnh quá lớn thì ngay cả tước vị bọn hắn cũng chưa hẳn có thể giữ được.
Đây là luật pháp quân chủ khai quốc Cơ Chu quốc định ra. Vốn ý định ban đầu là vì điều hòa mâu thuẫn giữa giai cấp đặc quyền cùng giai cấp bình dân, nếu như một quý tộc có hành vi vô cùng hung ác, bình dân sống trong đất phong của người đó có thể chạy ra ngoài đất phong, đổi một nơi sinh sống tiếp, luật pháp này khiến cho các quý tộc vì cam đoan có thể thu được thuế má trong đất phong của mình, thường thường đều phải dùng quy định khoan hậu, dáng dấp nhân từ để hấp dẫn bình dân đến định cư trong đất phong của mình.
Thế nhưng Cơ Chu quốc khai quốc quân chủ đã quên một sự kiện, bất kỳ vật gì mà ngâm trong một thời gian dài thì đều lên men! Tất cả quý tộc lớn nhỏ đều có nô ɭệ của riêng mình, thời gian càng dài, nô ɭệ sinh ra càng nhiều, chờ đến hai trăm năm trước, các quý tộc không hẹn mà cùng bắt đầu phong trào trục xuất bình dân bên trong đất phong của mình, tuy bình dân là sức lao động giá rẻ, nhưng các nô ɭệ càng có giá rẻ hơn.
Các quý tộc lộ dáng vẻ vui mừng, sau khi vội vàng thương định một số chi tiết cùng Tiền Bất Ly, rời khỏi quân doanh như ong vỡ tổ, cái gọi là lùng bắt phần tử khả nghi, chính là cơ hội tốt cho bọn hắn lừa gạt vơ vét tài sản! Các quý tộc đều nóng vội trở về bố trí, không ai chú ý tới khóe miệng Tiền Bất Ly lộ ra một nụ cười gằn.