Màn đêm càng ngày càng trở nên tối đen, so sánh với nơi trú quân ở trên cánh đồng tuyết, nơi trú quân ở nơi này thiếu đi phần tiêu điều, nhiều hơn phần sức sống. Thế nhưng các binh sĩ cũng không có cảm giác lười biếng vào thời khắc an toàn, trên bốn cổng ra vào nơi trú quân cắm không ít sừng hươu, bán mã tác *(giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương), chông sắt, hàng rào vẫn chắc chắn như ngày trước, trước doanh cùng hậu doanh dựng thẳng hai cây cột gỗ cao, phía trên đều có một trạm canh gác, bên trong từng trạm canh gác đều phục hai bóng đen, cẩn thận nhìn chằm chằm động tĩnh chung quanh.
bên cạnh phía trước hàng hàng rào, còn có mấy vạc lớn được chôn dưới đất, trong vạc cũng có binh sĩ ẩn núp, bọn hắn thỉnh thoảng dán lỗ tai dán vào vách vạc, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trên. Loại vật này là do Tiền Bất Ly làm ra, cả Cơ Chu quốc duy nhất chỉ có một mình hắn, không có chi nhánh, mà hiệu quả nghe ngóng vô cùng rõ ràng, lúc diễn luyện Đỗ Binh mang theo đội kỵ binh vừa mới lẻn vào hơn mười dặm, binh sĩ phụ trách nghe ngóng đã có thể nghe được loáng thoáng tiếng vó ngựa rồi. Đương nhiên, loại vật này cũng làm cho hình tượng Tiền Bất Ly trong quân càng cao hơn nữa.
Một đội tuần tra đang đi tuần bên trong doanh trại, khi bọn hắn đi đến gần soái trướng của Tiền Bất Ly, tiểu đội trưởng đội tuần tra Chu Nghi giơ tay ra hiệu, bọn hắn cùng thả nhẹ bước chân. Động tác của bọn hắn rất tự nhiên, bọn hắn cũng không phải là vì nịnh nọt thượng quan. Lúc này đang vào đêm khuya, cũng sẽ không có thượng quan nào chú ý tới cử động của bọn hắn. Động tác của bọn hắn thuần túy phát ra từ trong đáy lòng của bọn hắn, thống lĩnh đại nhân ngủ quá muộn, bọn hắn không muốn làm cho thống lĩnh đại nhân bị quấy rầy.
Tuy văn minh ở thế giới này không quá phát triển, nhưng lịch sử cũng coi như lâu đời. Trong những năm tháng xa xăm kia, đã xuất hiện rất nhiều đế vương hùng tài đại lược, danh tướng sa trường đẫm máu, mưu thần nhìn xa trông rộng, thông minh sáng suốt, nhiều đến mức giống như sao trên bầu trời, hành động không thắng hành động. Theo như so sánh của bọn hắn, ưu thế lớn nhất của Tiền Bất Ly chính là bình dị gần gũi, những người kia nhiều nhất có thể làm một quan tướng tận tâm thương yêu cấp dưới, thế nhưng Tiền Bất Ly căn bản chính là hòa thành một mảng cùng các binh sĩ, hắn không làm dáng, không giữ riêng phần của mình, cũng có thể cười toe toét trò chuyện việc nhà cùng binh sĩ tầng dưới cùng, hơn nữa Tiền Bất Ly có trí nhớ vô cùng kinh người, chỉ cần tán gẫu một lần cùng một sĩ binh, là hắn có thể nhớ kỹ tên của người lính kia. Đối với một binh sĩ bình thường mà nói, có thể được chính thống lĩnh đại nhân xưng hô tên của mình, là một loại vinh quang, vinh quang đáng giá nhớ kỹ cả đời!
Những khi không có quân tình, Tiền Bất Ly liền giống như một huynh trưởng hiền lành, mặc dù có một số binh sĩ thoạt nhìn thì già hơn nhiều so với Tiền Bất Ly, nhưng khi bọn hắn tới gần bên người Tiền Bất Ly, luôn sẽ lộ ra nụ cười ngây ngô, đó giống như tiểu hài tử gặp được đại ca ưa thích của mình sẽ lộ ra nụ cười ngây ngô, cười đến chất phác mà tự nhiên.
'Kẻ sĩ chết vì tri kỷ” ý tứ bao hàm trong lời nói này không phải chỉ có những đại nhân vật mới có thể làm được, tiểu nhân vật cũng có tầm mắt của tiểu nhân vật, hơn nữa muốn thu mua lòng của bọn hắn thì không cần trả giá quá nhiều. Có đôi khi, một câu thăm hỏi ân cần chân thành , một nụ cười thưởng thức, cũng đủ để khiến cho bọn hắn nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt Chu Nghi đang nhìn chằm chằm vào soái trướng Tiền Bất Ly, tuy giờ phút này thống lĩnh đại nhân đang ngủ yên, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ cuồng nhiệt cùng sùng bái trong mắt của hắn. Tới khi Chu Nghi chính thức đi qua soái trướng, hắn mới lưu luyến quay đầu trở lại, nhưng chính vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên phá vỡ bầu trời đêm: "Cẩu tặc lớn mật! Dám hành thích Bổn thống lĩnh! !"
Thân thể Chu Nghi bỗng nhiên trở nên cứng ngắc đôi chút, hắn nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh gào thét vọng lại đúng là từ chỗ thống lĩnh đại nhân Tiền Bất Ly mà hắn sùng kính thống. Râu tóc Chu Nghi đều muốn dựng lên, hắn rút trường kiếm ra, dùng một loại thanh âm đã biến hình nói: "Có thích khách. . . Bảo hộ thống lĩnh! !" Mà cả người Chu Nghi giống như liều mạng xông về phía soái trướng.
Một quan tướng trực đêm nghe thấy tiếng kêu cũng gõ trống trận ầm ĩ, trong nháy mắt toàn bộ quân doanh trở nên đèn đuốc sáng trưng. Lần lượt các binh sĩ cầm lấy bó đuốc cùng trường kiếm lao ra từ bên trong doanh trướng của mình, dùng bó đuốc nhóm thành đống lửa bên ngoài doanh trướng, nhưng bọn hắn không chạy tán loạn khắp nơi, ngược lại dùng ngũ làm đơn vị nhanh chóng tập kết, sau đó lại ba ngũ tập kết thành một tiểu đội, dưới sự chỉ huy tiểu đội trưởng, chạy về phía hàng rào.
Người đến chỗ soái trướng trước tiên chính là Đỗ Binh cùng Vương Thụy, người phụ trách thường trực tối nay, Đỗ Binh cầm thương hất rèm vải lên vọt vào, Vương Thụy nhanh chóng đi theo phía sau hắn. Bọn hắn chứng kiến tấm vải bố ngăn trong ngoài trong soái trướng đã bị người chém đứt, mười mấy người lính làm thành một hàng rào, trường kiếm lóng lánh ánh sáng lạnh sớm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ ra bên ngoài, giống như một bánh xe quay lớn mà Tiền Bất Ly đang bị những binh lính kia vây ở chính giữa.
"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Đỗ Binh cuống quít kêu một tiếng. Trong lòng, trong mắt hắn, công chúa điện hạ Cơ Thắng Tình là cờ xí của bọn hắn, mà thống lĩnh Tiền Bất Ly lại là linh hồn của bọn hắn, nếu như đã xảy ra vạn nhất, cờ xí gãy, bọn hắn có thể nghĩ biện pháp đổi một cờ xí khác, nhưng linh hồn không còn, kết quả của bọn hắn không phải là bị người tiêu diệt mà chính là sụp đổ, Đỗ Binh không cách nào khống chế sự bối rối trong lòng.
"Ta không sao." Giọng nói của Tiền Bất Ly vẫn bình tĩnh như trước đây.
"Đại nhân, ngài có bị thương không?" Vương Thụy cũng vội vàng bổ sung một câu.
"Yên tâm đi, bằng vào bản lĩnh mấy người bọn hắn vẫn không thể gây thương tổn cho ta." Tiền Bất Ly đẩy binh lính dùng thân thể bảo hộ hắn ra, đi ra ngoài.
Đỗ Binh sững sờ, đột nhiên ý thức được một trọng điểm: "Đại nhân. . . . Người nhìn thấy thích khách rồi hả?"
“Đúng vậy." Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu, nâng cái ghế hơi đổ xuống đất lên rồi ngồi xuống, thần thái của hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi. Lúc này Đỗ Binh cùng Vương Thụy mới nhìn rõ, mảnh áo trước ngực Tiền Bất Ly bị phá vỡ mấy chỗ, có thể thấy được lúc ấy chiến đấu rất kịch liệt, may mắn không vết máu thấm ra ngoài, điều này làm cho Đỗ Binh cùng Vương Thụy thở phào một hơi.
"Đại nhân, hung thủ là ai?" Đỗ Binh cùng Vương Thụy đồng thanh hỏi câu này. Không cần suy nghĩ quá nhiều, bọn họ cũng đều biết, có thể ám sát thống lĩnh đại nhân ở trong doanh trại đề phòng sâu nghiêm, nhất định là quân nhân! Người bên ngoài căn bản không thể vào được!
“Là Tôn Trọng Đức mang theo mấy người. . . . Ai! Ta thật không nghĩ tới hắn lại ám sát ta!" Tiền Bất Ly khá tức giận nói.
Lúc này Đỗ Binh trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Tiền Bất Ly, ngay cả trường thương trong tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất; Vương Thụy cũng không khá hơn bao nhiêu so với hắn, mồm há gần như hết cỡ, hầu như lộ ra cái miệng đầy hàm răng, còn có một dòng nướt bọt nhỏ đang đọng lại từ khóe miệng của hắn.
"Ai, lúc ấy ta khϊếp sợ giống như các ngươi! Ta nghĩ không ra vì sao bọn hắn phải gϊếŧ ta." Tiền Bất Ly nhất rất mạnh hai từ 'Khϊếp sợ': "Các ngươi truyền lệnh xuống, kỹ càng điều tra toàn bộ doanh, cần phải bắt phản nghịch Tôn Trọng Đức cùng đồng đảng của hắn trở lại cho ta! Nhớ kỹ, ta muốn sống! !"