Chương 53: Cái bẫy

Trong phủ thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, nơi đây đã bị quân đội Tiền Bất Ly tiếp quản, vì muốn đảm bảo an toàn của Cơ Thắng Tình, trạm gác phân bố tới mỗi một góc nhỏ trong phủ thành chủ.

Kỳ thật ngày đầu tiên, sau khi Hạ Quýnh Danh để cho Cơ Thắng Tình vào ở trong phủ thành chủ, lão vốn cũng không có ý định rời đi, ai ngờ Tiền Bất Ly lại mệnh lệnh cho binh sĩ trấn thủ cố ý làm khó dễ lão. Thân là người đứng đầu một thành xuất nhập phủ đệ của mình cũng không có tự do, về sau trong cơn tức giận, Hạ Quýnh Danh dứt khoát chuyển vào tòa thị chính.

Không thể nghi ngờ Hạ Tử Thành vô cùng quen thuộc đối với nhà của mình, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Binh, bọn hắn không trở ngại chút nào đi tới phủ thành chủ, cuối cùng đi tới hậu viện, trong ấn tượng của Hạ Tử Thành, nơi này là chỗ ở của người hầu.

Đỗ Binh nhìn một chút động tĩnh chung quanh, chỉ vào một cái phòng nhỏ nói: "Nhiệm Soái ở chỗ này, ta ở lại đây giúp ngài nhìn xem động tĩnh, tận lực mau một chút, nếu như thân vệ Tiền Bất Ly tuần tra đến nơi đây, ta cũng không thể ngăn được bọn hắn."

"Đã hiểu." Hạ Tử Thành vươn tay trịnh trọng cầm tay Đỗ Binh, nhưng sau đó gã xoay người đi đến gian phòng phía trước.

Phía trước là một căn phòng nhỏ, khi Hạ Tử Thành đi vào cửa gian phòng, rất nhanh gã đẩy cửa phòng ra, sau khi đi vào, tình hình trong phòng rõ ràng rơi vào tầm mắt của hắn.

Ở giữa gian phòng có một bồn tắm bằng gỗ lớn, trong bồn tắm có ba nữ tử mỹ mạo đang vui đùa trêu đùa ở trong nước. Tuy bởi vì vấn đề góc độ, Hạ Tử Thành không nhìn thấy quá nhiều, nhưng hắn có thể cảm giác được bờ vai trắng nõn mà tuyết trắng lắc nhẹ, vô cùng hấp dẫn, về phần Nhiệm Soái. . . . Quỷ mới biết hắn ở nơi nào!

Ngay khi Hạ Tử Thành đang ngây người, ba nữ nhân đã phát hiện Hạ Tử Thành, khách không mời mà đến, ngay lúc này, phản ứng của nữ nhân đều nhanh hơn so với nam nhân, tiếng kêu ầm ĩ sắc nhọn và kéo dài lập tức vang lên.

Trúng kế! Đầu Hạ Tử Thành ô...ô...ô...n...g một tiếng, gã quay người muốn trốn, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh hét to của một nam tử: "Kẻ nào! Dám quấy rối điện hạ! !"

Điện hạ? Nghe thấy âm thanh Điện hạ, Hạ Tử Thành phát lạnh trong lòng, hắn biết tội danh của mình lớn như thế nào! Hạ Tử Thành bỗng nhiên quay người, nhìn ba nữ nhân, nếu như không tránh khỏi tử tội, không xem vài lần chẳng phải quá lỗ rồi sao? Hạ Tử Thành cũng có chút ít bản chất của kẻ liều mạng.

Kha Lam cùng Kha Lệ run rẩy ngăn ở phía trước người Cơ Thắng Tình, tuy giờ phút này các nàng e lệ muốn chết, nhưng các nàng còn không quên chức trách của mình .

Cửa mở, Hạ Tử Thành cảm giác được một thanh trường kiếm mát lạnh kê trên cổ của mình, tiếp theo gã lại nghe thấy một giọng nói lười biếng: " Hạ đại công tử của ta, còn không xem đủ sao? Xin mời!"

Hạ Tử Thành quay đầu lại, thấy Tiền Bất Ly với ánh mắt tươi cười, trong trẻo, tỉnh táo, lại mang theo vài phần ranh mãnh. Nhìn lầm rồi, chúng ta đều nhìn lầm rồi! Hạ Tử Thành thở dài một tiếng, ủ rũ đi theo Tiền Bất Ly ra ngoài.

"Trói lại cho ta!" Đến ra tới bên ngoài, Tiền Bất Ly phân phó một tiếng, mấy người lính ùa lên, đè Hạ Tử Thành xuống đất, lấy ra dây thừng sớm đã chuẩn bị cẩn thận, trói gô Hạ Tử Thành lại.

"Nhẹ chút. . . Ai. . . Các ngươi nhẹ một chút!" Hạ Tử Thành vừa lên tiếng xin tha, vừa giãy dụa nhìn về phía Tiền Bất Ly: "Tiền Thống lĩnh, không cần phải tra tấn ta như vậy. Ngài hiện tại có lẽ nên lập tức phái người đi thông báo phụ thân của ta."

"Hả?" Tiền Bất Ly mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế các binh sĩ đưa đến: "Nói một câu, tại sao ta phải thông báo cho phụ thân của ngươi, trực tiếp gϊếŧ ngươi không tốt sao?"

Hạ Tử Thành nhe răng trợn mắt khom người xuống: "Rất đơn giản, điều kiện ngài muốn ta không có biện pháp thỏa mãn ngài, chỉ có thể do cha ta gật đầu. Ta cũng không tin ngài chỉ vì gϊếŧ ta, lại hao tổn nhiều công sức thiết lập một cái bẫy cho ta."

"Lời này của ngươi sai rồi! Tiền Bất Ly ta là một người quang minh chánh đại, mới sẽ không giống bọn chuột nhắt không giống người kia, suốt ngày chỉ nghĩ đến tính toán người khác!"

"Ngài. . . . Hảo hảo, ta tội ác tày trời, ta là bọn chuột nhắt!" vẻ mặt Hạ Tử Thành đau khổ: "Tiền Thống lĩnh, tất cả đều là lỗi của ta, ngài hơi thả lỏng cho ta không được sao? Buộc thật sự quá chặt."

"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, bộ dáng của ngươi càng thống khổ, thành chủ Hạ Quýnh Danh sẽ càng nhanh đồng ý hợp tác cùng ta, như vậy theo như tính toán, thời gian ngươi chịu tội cũng càng ngắn, ta nói có đạo lý không?"

". . . . Có đạo lý! Ngài nói thật sự quá có đạo lý!" Hạ Tử Thành cười bồi nói: "Tiền Thống lĩnh, việc đã đến nước này, ngài cũng cũng không cần gạt ta, đây hết thảy đều xuất từ thủ bút của ngài?"

"Ta. . . . Không biết viết chữ." Tiền Bất Ly vuốt vuốt góc áo của mình.

". . . . ." Hạ Tử Thành quyết định đổi một cách nói khác: "Như vậy, những thứ này đều do ngài bày ra?"

"Ta. . . . Cũng không biết vẽ tranh."

"Ngươi. . . ." Đối mặt với kẻ mà mình đã từng nhận định ngu ngốc về chính trị, Hạ Tử Thành đột nhiên có cảm giác vô lực, suy nghĩ thật lâu, Hạ Tử Thành quyết định lại đổi một góc độ thăm dò: : "Ta xem như lĩnh giáo thủ đoạn của Tiền Thống lĩnh, không thể tưởng được từ lúc các ngươi còn chưa tới cửa ải Liên Thành, đã suy nghĩ kỹ biện pháp đối phó chúng ta, sai khiến Đỗ tướng quân cùng Vương tướng quân diễn một tuồng kịch ở cửa thành cho chúng ta xem, từ đó trở đi chúng ta liền rơi vào cạm bẫy của ngài, bội phục..., bội phục!"

"Ha ha, nói được điểm này, nếu như ta lại tiếp tục đùn đẩy thì lại vô cùng dối trá." Tiền Bất Ly điều chỉnh sắc mặt rồi nói: "Đúng vậy, kỳ thật từ lúc ở Tuyết Nguyên thành, ta đã suy nghĩ kỹ biện pháp đối phó các ngươi! Trên thế giới này, không ai có thể gạt được ta, ánh mắt của ta có thể xuyên thấu qua tầng tầng sương mù, chạy suốt chân tướng, trí tuệ của ta giống như biển rộng mênh mông, sâu không lường được, của ta. . . . ."

Mở trừng hai mắt, Hạ Tử Thành bỗng nhiên nhớ tới sự việc Tiền Bất Ly khoe khoang khoác lác ở trong tiệc rượu, hắn. . . Hắn rốt cuộc là hạng người nào? Thật là trí giả sâu không lường được, hay là một đồ ngốc may mắn mà được việc? Chính thức trí giả tuyệt sẽ không thổi phông bản thân mình như vậy, thế nhưng làm gì có đồ ngốc có may mắn như vậy?

Hạ Tử Thành cho rằng thông qua tự bản thân mình thăm dò, nhất định có thể điều tra ra vẻ mặt chân thật của Tiền Bất Ly, ai ngờ đến hiện tại hắn mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình càng thêm hồ đồ so với lúc không thăm dò, đau đầu .... . . . Hạ Tử Thành không chịu nổi rêи ɾỉ một tiếng.

"Cho nên. . . ." Hôm nay Tiền Bất Ly diễn thuyết không quá dài, hắn rất nhanh đi vào chủ đề chính: "Không nên đối nghịch với ta, dù thế nào cũng không nên!"

"Ta hiểu rồi. . ." Hạ Tử Thành hữu khí vô lực trả lời, hắn cúi đầu nên không thể chứng kiến thần quang trong mắt Tiền Bất Ly. Người vốn là như vậy, trăm cay nghìn đắng đi tìm một đáp án mà không thể được. Khi hắn buông tha, đáp án lại lặng lẽ đi sát qua bên cạnh hắn.