Chương 6: Đao
Không nói trước, trời cao sẽ lại có cho hắn một lần cơ hội nữa hay không. Mặc dù có cho, kiếp nầy không chịu đựng nổi thì kiếp sau, cũng chưa chắc có thể làm được!
Hư Vô thế giới, không có mặt trời mọc mặt trăng lặn. Tất cả đều hình như ở trong trạng thái hỗn độn , vòng đi vòng lại, giống như vạn vật không còn tồn tại, thế giới đã lâm vào trạng thái hủy diệt . . . .
Đau đớn kịch liệt không biết giằng co bao lâu, ý thức của Thần Dạ đã sớm hoàn toàn mơ hồ, thân thể cũng tê dại. Tựa hồ bởi vì phải chịu đựng quá lâu nên cơn đau đớn này hiện nay đối với hắn mà nói, phảng phất đã rời xa .
Duy có một chút không thay đổi, chính là hai mắt của hắn. Nó vẫn duy trì trạng thái lúc đầu, nhưng đồng dạng, trong ánh mắt hắn thì thế giới hiện ra trước mặt vẫn là hư ảo không đúng sự thực.
Một thời khắc nào đó, cũng có lẽ đã trải qua như một đời dài dằng dặc, trong thế giới Hư Vô mà mơ hồ, hắn vừa xoay mình liền hiện ra một vệt sáng lóng lánh.
Hào quang trắng này, nếu như Thần Dạ không có nhìn lầm thì đúng là tuôn trào ra từ trong đan điền của hắn .
Trong vầng hào quang , vẫn tràn ngập một cỗ ý đồ hủy diệt thuần túy. Cùng với hào quang kéo dài đi, không được một hồi thì cả thế giới trong ánh mắt của Thần Dạ đã bị bao trùm toàn bộ.
Trong một cái chớp mắt này, Thần Dạ lại một lần nữa cảm giác có một cơn chấn động mãnh liệt xuất hiện. Tức thì, Thần Dạ rõ ràng có thể thấy được, có một tia chớp sáng trắng vô cùng lớn đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Rồi cuối cùng, hóa thành một chùm tia sáng thật nhỏ!
Cùng với hào quang thu nhỏ lại hóa thành chùm tia sáng, cả thế giới lần thứ hai lại trở thành chốn hắc ám Hư Vô. Nhưng có một chút không giống, ở trong thế giới đang tràn ngập khí tức hủy diệt, dĩ nhiên tất cả đều bắt đầu khởi động từ trong chùm tia sáng này.
- Bồng!
Một tiếng ầm ầm, phảng phất thế giới này sụp đổ. Trong tầm mắt của Thần Dạ, cũng không thấy được chút xíu cảnh trí, như thể đôi mắt của hắn đã bị mù vậy.
Nhưng hắn có thể cảm giác đến, ý thức của mình đã quay trở về. Cùng lúc đó, thân thể của mình, rốt cục là chính mình có khả năng đủ khống chế.
Thần Dạ bất chấp suy nghĩ vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy. Hắn vội vàng nhắm mắt lại lần thứ hai, tiến vào trạng thái tu luyện . Vừa rồi đã có chuyện phát sanh, khẳng định là xuất hiện một chút biến cố. Cho nên, hắn muốn lập tức biết, thân thể của mình rốt cuộc có vì biến cố như , mà phát sinh một chút điều biến hóa chưa biết hay không.
Đến khi ý thức của hắn tiến vào thân thể, sau khi dụng tâm đi xam xét cẩn thận thì đúng là hắn có 'Nhìn' thấy. Trong cơ thể, chùm tia sáng trước đây dung hợp làm một thì hiện tại chính là nó đang hăng hái vận hành.
Cơn đau đớn kịch liệt, lại bắt đầu một lần nữa !
Mà vào lúc bị chấn động đau đớn, Thần Dạ phát hiện, ý thức của hắn đã không bị đánh mất bởi vì đau đớn , mà là một mực vẫn duy trì tỉnh táo. Điều này khiến cho hắn chẳng những 'Nhìn' thấy rõ chùm sáng trắng vận hành, mà đồng thời, cũng thập phần rõ ràng cảm ứng được cơn đau đớn đang hành hạ!
Chùm sáng trắng bắt đầu khởi động, thật giống như một toa xe lửa to lớn phi nhanh với tốc độ cao, mà lại cứ như thế vận hành ở trong thân thể nho nhỏ nên đâm húc lung tung. Cơn đau đớn đó khiến cho Thần Dạ sống không bằng chết!
Có điều là, đau đớn càng là kịch liệt thì một cỗ cảm giác kỳ lạ càng hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn .Mà nhờ vào cảm giác đó, giờ phút này Thần Dạ cũng có thể rõ ràng nhìn thấy quỹ tích mà chùm sáng trắng bắt đầu khởi động .
Thần Dạ không khỏi kinh hãi, quỹ tích mà chùm tia sáng vận hành, không ngờ là giống nhau như đúc so với quỹ tích vận hành của linh khí thiên địa sau khi nó tiến vào trong cơ thể khi chính mình tu luyện .
Mà ở trong quá trình vận hành như vậy, bên trong chùm tia sáng đều lúc nào cũng có một dòng khí tức hủy diệt yếu ớt . Nó đang không ngừng từ giữa chùm tia sáng phát tán ra ngoài, đúng là những khí tức hủy diệt này đã kí©h thí©ɧ, mới khiến cho Thần Dạ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết.
Chùm tia sáng bắt đầu khởi động hết lần nọ tới lần kia, phảng phất không biết mệt mỏi. Đến cuối cùng, ngay cả chính bản thân Thần Dạ cũng không biết nó đã vận hành bao nhiêu lần. Tóm lại, Thần Dạ có cảm giác nếu như chùm sáng trắng có linh tính, thì ngay vào lúc này thân thể của mình sẽ không có bất cứ bí mật gì ở trước mặt nó.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Cuối cùng, chùm sáng trắng lấy khí thế không gì sánh nổi mà điên cuồng lọt vào trong đan điền.
Liền trong tích tắc này, giống như có một sự tỉnh ngộ đột nhiên xuất hiện. Sau đó, Thần Dạ liền 'Nhìn thấy' ở trong đan điền của mình có dôi ra một thứ gì đó.
Trên thực tế, cũng không nên nói là đã dôi ra một thứ gì đó. Bởi vì đám hào quang trắng này lúc trước liền xuất hiện từ trong đan điền , hiện nay chẳng qua là nó lại trở về bên trong đan điền.
Phải nói là Thần Dạ biết rất rõ ràng ở trong đan điền của mình có một món đồ như vậy.
Ý thức của hắn, gần như là không bị khống chế mà đi theo chùm sáng trắng tiến vào đến trong đan điền . Tức thì hắn liền 'Nhìn' thấy, đám hào quang trắng đang xoay tròn. Ở chính giữa có một vật khác cũng tùy thời chuyển động theo.
- Là vật gì vậy?
Giờ phút này, Thần Dạ khϊếp sợ dị thường!
Từ khi hào quang trắng xuất hiện, đến lúc nó trở lại đan điền, tất cả điều này phát sinh đều rất đột nhiên. Đồng thời nó cũng mang theo cơn đau đớn được gọi sống không bằng chết. Bởi vậy, Thần Dạ một mực không rõ ràng lắm, hào quang trắng này rốt cuộc là xuất hiện như thế nào. Bởi vì kiếp trước của hắn, bên trong đan điền căn bản không có món đồ như vậy.
Hiện tại, quầng sáng trắng đang xoay tròn trong đan điền, nó đã không còn mang đến đau đớn cho Thần Dạ, khiến cho đầu óc hắn lại trở nên tỉnh táo. Đối với quầng sáng kia, hắn lập tức liền nghĩ tới.
Kiếp trước trên đường trốn tránh, ở chỗ giữa sườn núi chỗ, đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang trắng trình độ cao nhất bao phủ hắn đi vào. Sau đó kiếp trước của hắn kết thúc, kiếp nầy đích thực bắt đầu!
Nói cách khác, là đạo hào quang trắng kia đã mang theo Thần Dạ, làm cho hắn có cơ hội cho một lần đổi mới !
Nhưng Thần Dạ chưa từng nghĩ tới. Quầng sáng kia lại tiến vào trong thân thể của mình, hơn nữa còn tiến vào bên trong đan điền. . . .
Mà quầng sáng trắng đó cũng không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, bên trong nó còn có một vật gì khác. Vật thể kia là chân thật. Nói cách khác, vật kia mới là cội nguồn để quầng sáng trắng phát tán ra ngoài !