Bất quá nhìn vẻ mặt đen xì của Nghiêm Trạch Hân, ai cũng không dám nói chuyện. Tiếp đó có người đồng tình nhìn Cố Phong Hoa, không biết Cố Phong Hoa đến cùng đã đắc tội Nghiêm Trạch Hân như thế nào mà khiến Nghiêm Trạch Hân nhắm vào mình, rõ ràng không muốn để cho Cố Phong Hoa học luyện đan ở đây.
Cố Phong Hoa cất kỹ đan dược trong tay, vẫn như cũ mỉm cười nhìn Nghiêm Trạch Hân, không nói một lời.
Nghiêm Trạch Hân nhìn Cố Phong Hoa một bộ “biết ngươi ở đây cố tình gây sự nhưng ta không so đo với ngươi”, cảm thấy có chút đau răng. Xú nha đầu này cũng đáng ghét y như người kia, không hổ huyết mạch tương liên!
Nghiêm Trạch Hân lại bắt đầu nhanh chóng phân loại dược liệu, nhanh chóng giảng giải và bắt đầu luyện đan. Những người đang quan sát đều là một trận rối mắt.
Cố Phong Hoa nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc quan sát.
Chờ Nghiêm Trạch Hân luyện đan hoàn tất, lại là thượng phẩm đan dược chiếm đa số. Sau khi hắn luyện xong, không kịp chờ đợi tuyên bố các học viên bắt đầu luyện đan.
Cố Phong Hoa vẫn luyện chế thành công như cũ, mặc dù chỉ luyện được một viên đan dược nhưng chung quy thành công. Sắc mặt của Nghiêm Trạch Hân càng khó coi hơn.
“Cố Phong Hoa, vận khí của ngươi không tệ, bất quá cũng chỉ có chút thiên phú mà thôi.” Nghiêm Trạch Hân kiểm tra đan dược do Cố Phong Hoa luyện được, vấn đạo. Chỉ có điều ai cũng nghe được giọng của Nghiêm Trạch Hân tuyệt đối không phải tán thưởng, còn cố ý cường điệu “có chút”...... Ai cũng nhìn ra Nghiêm Trạch Hân rất không hài lòng với kết quả như vậy. Tiếp đó mọi người đều cảm xúc phức tạp, bao gồm đồ đệ của Nghiêm Trạch Hân.
Thế này sao lại là vận khí tốt? Thế này sao lại là có chút thiên phú?
Người ta rõ ràng chính là thiên tài luyện đan, có thiên phú như thế mà trong miệng Nghiêm Trạch Hân lại trở thành “có chút thiên phú thêm vận may rất tốt”.
Bất quá, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Cố Phong Hoa lại mỉm cười tiếp một câu: “Đa tạ viện trưởng khích lệ, ta cũng cảm thấy mình có chút thiên phú.”
Nghiêm Trạch Hân tức giận đến mức suýt chút nữa đã té ngửa. Xú nha đầu này, ta không có, ta không phải khen ngươi! Ngươi nghe không hiểu sao? Ta muốn ngươi nhanh chóng cút ra ngoài.
“Bài học hôm nay chỉ tới đây thôi!” Nghiêm Trạch Hân đen mặt, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bước ra ngoài, lưu lại một đám học viên biểu lộ phức tạp trong phòng.
Cố Phong Hoa nhìn bóng lưng Nghiêm Trạch Hân tiêu thất, nụ cười trên mặt cũng thu liễm. Tiếp đó, cũng bước ra khỏi lớp học dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi Nghiêm Trạch Hân rời khỏi lớp, vội vàng đi tìm viện trưởng Nhiễm Hồng Tuyết. Vừa thấy Nhiễm Hồng Tuyết liền phàn nàn đầy bụng oán khí: “Cố gia không có một người tốt nào. Hôm nay nha đầu nhà Cố gia kia chạy tới học luyện đan làm ta tức chết rồi, đáng ghét y chang nhị ca của nàng vậy!”
“Như thế nào, nha đầu kia khi dễ ngươi?” Nhiễm Hồng Tuyết đang dùng tăm bạc nhặt hạt dưa, ung dung vấn đạo.
“Nàng khi dễ ta?” Nghiêm Trạch Hân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Nàng có thể khi dễ ta sao? Ta khi dễ nàng không sai biệt lắm đâu.”
“Cho nên, ngươi thật đúng là khi dễ tiểu cô nương người ta, chỉ vì nhị ca nàng mà ngươi giận lây tiểu cô nương vô tội chưa đầy mười lăm tuổi.” Nhiễm Hồng Tuyết để tăm bạc xuống, híp mắt cắn một miếng dưa hấu đã bỏ hạt. A, thật sảng khoái!
Lúc này, Nghiêm Trạch Hân mới phản ứng lại Nhiễm Hồng Tuyết đã đào hố cho hắn. Mà ngẫm lại lời mình đã nói, khuôn mặt già nua của hắn lập tức đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không nói thành lời.
“Lão Nghiêm ơi lão Nghiêm, không phải ta nói ngươi.” Nhiễm Hồng Tuyết thích ý ăn dưa hấu, chậm rãi nói, “Ngươi thật là không biết xấu hổ.”
Thời điểm Nghiêm Trạch Hân sắp xù lông, Nhiễm Hồng Tuyết đổi chủ đề, nghiêm mặt vấn đạo: “Nói đi cũng phải nói lại, nghiêm túc thì tiểu nha đầu có thiên phú luyện đan hay không, ngươi sờ cơ ngực khô đét của mình mà thành thật trả lời.”