Khi Nghiêm Trạch Hân nói ra những lời này, tên nam tử vừa mở miệng châm chọc Cố Phong Hoa liền nhìn về phía nàng, ý tứ trong ánh mắt rõ ràng chính là:
nói ngươi đó, mau cút sớm đi. Cố Phong Hoa chớp chớp mắt, tràn đầy ngây thơ nhìn tên nam tử, tựa như không hiểu đối phương có ý gì. Tên nam tử thấy ánh mắt ấy của nàng liền nổi bực, Cố Phong Hoa sao có thể da mặt dày đến như vậy, chẳng lẽ không biết Nghiêm viện trưởng đang nói nàng sao?
Nghiêm Trạch Hân không nhiều lời nữa, lấy ra thảo dược bắt đầu diễn luyện.
Cố Phong Hoa cẩn thận quan sát động tác tay của Nghiêm Trạch Hân, tiếp đó phát hiện ra vấn đề. Động tác của lão nhân này quá nhanh! Phân loại thảo dược và tốc độ nói chuyện đều nhanh chóng. Nói liến thoắng kết hợp với động tác tay, thực sự là thao tác nhanh như chớp.
Có một số học viên cũ lúc này đã hiểu, Nghiêm Trạch Hân rõ ràng đang cố ý. Đây có phải là nhắm vào người mới đến học luyện đan hôm nay? Nhắm vào ai chứ? Mọi người liếc nhìn Cố Phong Hoa từ nơi khoé mắt. Người mới đến học luyện đan hôm nay chỉ có Cố Phong Hoa! Tại sao Nghiêm Trạch Hân lại không thích Cố Phong Hoa nhỉ? Mọi người đều không hiểu lắm.
Nhanh như vậy mà còn phải luyện chế thành công trong vòng ba lần. Luyện đan là một công việc buồn tẻ nhàm chán, tỉ lệ thất bại lại rất cao. Vào lần đầu tiên luyện chế đan được, nếu có thể thành công một lần sau hơn chục lần thất bại đã là không tệ rồi. Yêu cầu của Nghiêm Trạch Hân quá khắt khe.
Cố Phong Hoa thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng, đương nhiên cũng đã minh bạch lão nhân này đang nhắm vào nàng.
Bất quá, vì sao chứ? Là vì lão nhân này đã nghĩ rằng nàng tâm huyết dâng trào tới tham gia náo nhiệt thôi sao?
Rất nhanh, Nghiêm Trạch Hân đã phóng xong từng loại dược liệu, đóng nắp lò rồi bắt đầu luyện đan. Dưới những đan lô bình thường này đều có ngọn lửa thông thường, hoàn toàn có thể luyện chế đan dược cấp thấp.
“Đan thành.” Không lâu sau, Nghiêm Trạch Hân đã luyện xong đan dược. Khi mở đan lô ra, một mùi thơm ngát bay ra, tràn ngập toàn bộ phòng học. Lúc lấy ra đan dược, mọi người trong phòng học đều phát ra tiếng kinh hô. Bởi vì lần luyện chế đan dược thông thường này, dược liệu mà Nghiêm Trạch Hân bỏ vào thường có thể tạo ra sáu, bảy viên đan dược, nhưng Nghiêm Trạch Hân lại luyện chế ra được tám viên! Hơn nữa, trong đó có sáu viên thượng phẩm, hai viên trung phẩm.
Đan dược này là loại thuốc chữa thương cơ bản nhất, gọi là Nguyên Bản đan. Nó có thể uống trực tiếp hoặc nghiền thành bột đắp lên vết thương ngoài da, vô cùng thiết thực. Mà phẩm cấp đan dược khác nhau sẽ có dược hiệu khác nhau. Ví dụ như, cực phẩm khi rắc lên vết thương sẽ cầm máu và hồi phục ngay lập tức, loại hạ phẩm thì cầm máu và hồi phục chậm chạp hơn.
Đẳng cấp của đan dược càng thấp thì càng có thể nghiệm ra đẳng cấp của một luyện đan sư. Hiển nhiên, tạo nghệ đan đạo của Nghiêm Trạch Hân thâm hậu như trong lời đồn.
“Được, các ngươi bắt đầu đi. Nếu ba lần không thành công thì cút ra ngoài cho ta.” Lúc Nghiêm Trạch Hân nói lời này, sắc mặt âm trầm liếc nhìn Cố Phong Hoa.
Cố Phong Hoa chớp mắt nhìn Nghiêm Trạch Hân, nàng bị ảo giác à? Ánh mắt khi lão nhân này nhìn nàng có bất mãn, còn có cả oán khí nữa?
“Cố Phong Hoa, ngươi tốt nhất mau chóng ra ngoài đi.” Nam tử mở miệng châm chọc trước đó lại âm dương quái khí nói, “Tiểu cô nương, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Cố Phong Hoa không để ý tới nam tử này, bắt đầu phân loại dược liệu, nàng nhớ lại trước đó Nghiêm Trạch Hân đã lấy dược liệu như thế nào mà phân ra tỉ lệ chính xác. Những học viên khác cũng bắt đầu phân loại dược liệu. Nghiêm Trạch Hân ở phía trên ho khan một tiếng, nam tử vốn đang nhìn chằm chằm vào Cố Phong Hoa cũng cúi đầu phân loại dược liệu.
Thực ra Cố Phong Hoa đang suy tư một vấn đề......
Nghiêm Trạch Hân nhìn chằm chằm động tác của Cố Phong Hoa, lông mày khẽ giật. Tiểu nha đầu này có trí nhớ không tệ, bất quá một lúc sau mới biết được kết quả.
Cố Phong Hoa không nhanh không chậm thực hiện động tác tay, đặt dược liệu xong rồi bắt đầu chậm rãi luyện đan.