Chương 95: Đừng thức đêm đọc thoại bản

Đang nghĩ tới Diệp Vô Sắc khóc trong mơ, người trong cuộc đột nhiên hiện ra trước mắt. Cố Phong Hoa không kìm được, đồ ăn trong miệng “phụt” một tiếng phun ra. Lạc Ân Ân cách gần Cố Phong Hoa nhất gặp nạn, đồ ăn bị phun vừa vặn văng lên mặt nàng.

Đối mặt với ánh mắt ai oán của Lạc Ân Ân, Cố Phong Hoa mặt không đổi sắc lấy ra chiếc khăn gấm rồi lau mặt cho Lạc Ân Ân. Tiếp đó trả tiền cho Lạc Ân Ân lại đi mua chút đồ ăn ngon, Lạc Ân Ân chuyển oán thành vui, cao hứng đi mua đồ ăn lần nữa.

Diệp Vô Sắc ngồi bên cạnh Cố Phong Hoa, lấy ra hai quyển sách đưa cho Cố Phong Hoa: “Phong Hoa, cám ơn ngươi, ngươi thực sự là người rất tốt.”

“Ngươi xem xong rồi?” Cố Phong Hoa kinh ngạc hỏi.

Diệp Vô Sắc gật đầu: “Trong một đêm liền xem xong rồi.”

Cố Phong Hoa nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới mắt Diệp Vô Sắc, lập tức minh bạch điều gì đó.

“Đưa cho ngươi hai quyển nè, nhưng tốt nhất ngươi đừng thức khuya đọc thoại bản nữa.” Cố Phong Hoa có ấn tượng khá tốt với người có tuyến lệ phát triển si mê ngôn tình thoại bản này, bởi vì hành vi của hắn giống hệt tứ ca của nàng. Tứ ca cũng mê mẩn đọc thoại bản đến mất ăn mất ngủ, kết quả chính là bị đại ca treo lên đánh một trận mới thu liễm lại bớt.

“Được được.” Diệp Vô Sắc gật đầu.

Cố Phong Hoa nhìn Diệp Vô Sắc đáp ứng dứt khoát như vậy, biết đối phương không có nghe lọt, thế là lại nói: “Năm ngày sau hãy quay lại mượn sách. Nếu ngươi xem xong hai quyển này sớm, bốn ngày tới sẽ không có gì để xem. Sách hay phải thưởng thức từ từ mới tốt.” Thần mẹ nó sách hay...... Cố Phong Hoa phỉ nhổ trong lòng.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Vô Sắc biến đổi như cha mẹ chết, tiếp đó ủy khuất đáp ứng.

Cố Phong Hoa tự dưng có cảm giác bản thân như đại thiếu hoàn khố đang khi dể một tiểu cô nương vậy.

Sau khi ăn sáng xong là đến giờ học.

Cố Phong Hoa nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi đến Luyện Đan viện xem thử. Lăng Thiên Học Viện cũng dựa theo nghề nghiệp mà chia làm mấy phân viện. Thánh Sư viện đương nhiên là nơi có nhiều học viên nhất. Tiếp theo chính là Luyện Đan viện, Ngự Thú viện, Luyện Khí viện, cuối cùng là Trận Pháp viện hoang vắng.

“Phong Hoa, ngươi muốn học luyện đan sao?” Lạc Ân Ân tò mò hỏi.

“Ta đi xem thử thôi.” Cố Phong Hoa trả lời, nàng kỳ thực biết luyện đan nhưng nhị ca lại không muốn nàng động thủ. Nói cái gì mà nữ hài tử gia gia, chỉnh khói xông lửa đốt sẽ không đẹp. Cho nên, trong vòng tay trữ vật của nàng có rất nhiều đan dược do nhị ca tự tay luyện chế. Nàng muốn xem thủ pháp của các luyện đan sư Lăng Thiên Học Viện có khác với những gì nhị ca dạy nàng không, và liệu nàng có thể học hỏi được điều gì không.

“Nghe nói những gia hoả của Luyện Đan viện có tính cách cổ quái, Phong Hoa hãy cẩn thận.” Lạc Ân Ân nhớ lại tin tức mình đã nghe nói, dặn dò.

“Ừ, ta biết rồi, các ngươi vào lớp đi.” Cố Phong Hoa gật đầu, cáo biệt với bọn Lạc Ân Ân rồi một mình tiến đến Luyện Đan viện .

Thời điểm Cố Phong Hoa đến Luyện Đan viện, nhìn thấy rất nhiều học viên đang lần lượt chạy tới bên này.

Phòng học của Luyện đan viện được chia thành các cấp: sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.

Người mới học luyện đan đương nhiên bắt đầu từ sơ cấp, bắt đầu học luyện chế những đan dược đơn giản nhất từ các đạo sư, thường là những loại đan dược chữa thương. Luyện đan sư thời điểm sơ giai không tốn nhiều tiền lắm, bởi vì dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược sơ cấp rất rẻ, và đỉnh lô cấp thấp nhất cũng dùng được rồi. Nhưng đa phần người mới học đều không thể chịu đựng được, còn một số thành phần khác chỉ là tâm huyết dâng trào muốn thử một phen, cho nên học viện sẽ không cung cấp dược liệu miễn phí mà học viên phải tự mua.

Theo quan điểm của Cố Phong Hoa, chuyện này cũng không có gì. Dù sao lần trước nàng đã hố viện trưởng một trận, nên hiện tại nàng cũng là tiểu phú bà.